Gửi em
Thơ Nguyễn Phúc (Chemnitz, CHLB Đức)
Em, giờ này em ở đâu trên mảnh đất quê nhà? Đang ôm ấp con gái bé bỏng của chúng mình, say trong giấc ngủ bình yên? Anh mong là như thế. Trăng hôm nay sáng quá, một ánh vàng vẫn còn bên ô cửa. Bên này em biết đấy, chẳng mấy khi được ngắm trăng, mà em lại thật yêu trăng, dòng sông và ngọn gió.
Em bảo trăng bên này không đẹp như ở quê mình, không rõ và như quá xa trái đất. Anh nao nao khó ngủ, có phải vì em vẫn thức, nhớ anh với vòng tay ôm ấm áp, cùng vẻ đẹp huyền ảo của ánh trăng quê mình. Em mộng mơ và anh biểt trăng lại đưa em về kỷ niệm. Con đường nhỏ, ánh trăng lấp ló sau rặng cây, ta đi trăng đi, ta đứng trăng dừng. Nụ cười em sáng khuôn mặt dưới ánh trăng ảo huyền, anh lặng nhìn chẳng dám động vào sợ ánh trăng tan mất. Trăng đi cùng em suốt bốn mùa, để rồi làm chứng cho tình yêu tha thiết của chúng mình. Và kỳ nghỉ hè trong công viên, hai ta như mộng du trong nụ hôn say đắm trên thảm cỏ, dưới hàng cây tỏa bóng im lìm bên mặt hồ lặng gió... Em giật mình bừng tỉnh. Trăng vén vầng mây nghiêng xuống mỉm cười. Má em ửng hồng, lấm tấm những giọt nước. Trăng tan đấy, em thì thầm. Anh ôm đôi tay vào khuôn mặt em, cứ muốn ôm mãi, giữ mãi những giọt trăng lóng lánh trong tay.
Em yêu ! Gặp lại ánh trăng quê nhà, em như gặp lại tình yêu thuở trước. Kỷ niệm cũ sẽ ùa về khiến em bâng khuâng xao xuyến, thầm ước một nụ hôn, một vòng tay ôm chặt và có thể hơn thế nữa khi lòng Xuân rạo rực giữa một miền yêu đang phủ ướt ánh trăng vàng. Em nhé, đứa con yêu bé bỏng, thiên thần tình yêu của chúng mình sẽ là điểm tựa tuyệt vời nhất khi lòng em xao động. Hãy nắm tay con đặt lên trái tim mình, anh tin trái tim em sẽ ngừng thổn thức, hạnh phúc và bình yên sẽ trở lại trong em.
Anh gửi tặng em bài thơ - và tặng những người mẹ trẻ khi xa chồng:
Có lúc nào em thả hồn bay
Theo vầng trăng ngoài kia lơ lửng sáng
Kỷ niệm cũ bỗng chợt về hiển hiện
Với tình yêu phủ ướt ánh trăng vàng
Có lúc nào em thả hồn say
Đôi chân bước bập bềnh trên thảm cỏ
Gió rất nhẹ ru mặt hồ thức, ngủ
Đêm công viên phủ bóng xuống hai người
Có lúc nào nỗi nhớ đến nôn nao
Kỷ niệm cũ nén đầy trong nhịp thở
Thì em hãy nâng bàn tay bé nhỏ
Của con yêu đặt lên trái tim mình.Ảnh: Thế Sáng
{jcomments on
THƠ DỰ THI: Gửi em
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc