feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

Như bao phụ nữ ly hôn khác, tôi là người bất hạnh. Nhưng bất hạnh hơn cả là sau ly hôn tôi không được nuôi con.

Tôi là một nạn nhân của bạo lực gia đình. Sau 6 năm chung sống tôi quyết định ly hôn vì không muốn con tiếp tục nhìn thấy cảnh bố nó say sỉn hay chứng kiến những cảnh tượng hãi hùng do bố nó gây ra.
 
Tôi cũng không muốn nó phải nghe những lời thô tục thốt ra từ miệng bố nó hàng ngày… Nhưng đến giờ phút này tôi vẫn không thể hiểu diễn biến của chính cuộc ly hôn của mình.
 
Trước khi ly hôn tôi còn bị anh ta đánh đến mức phải nằm viện vì chấn thương sọ não. Tôi đã phải viết đơn tố cáo anh ta tội bạo hành gia đình ngay trên giường bệnh để mong việc ly hôn sẽ sớm được giải quyết.
 
Sau khi tôi ra viện, công an phường đến nhà làm việc nhưng tôi từ chối vì tình trạng sức khỏe còn yếu, không ổn định. Vài ngày sau anh ta nhắn tin cho tôi lên phường làm việc để rút đơn tố cáo về. Tôi không đồng ý và bảo nếu anh ta lên toà án giải quyết ly hôn với tôi và để tôi nuôi con thì tôi sẽ rút đơn.
 
Lúc đầu anh ta không đồng ý. Sau vì thấy tôi cương quyết nên anh ta đành phải chấp nhận. Buổi làm việc đầu tiên có mặt hai vợ chồng ở toà án, không hoà giải (chắc bởi vì tôi đã có đơn tố cáo) mọi chuyện diễn ra nhanh chóng vì chúng tôi cũng không có tài sản, đất đai gì. Kết thúc buổi làm việc là 2 biên bản thuận tình ly hôn, tôi được nuôi con và anh ta hỗ trợ một tháng 500.000 đồng.
 
Rồi sau đó công an phường và cả anh ta tiếp tục giục tôi lên làm việc. Không còn lý do để từ chối nên tôi đã đồng ý bác bỏ đơn kiện, biên bản thoả thuận ghi rõ ly hôn tôi sẽ được nuôi con và anh ta phụ cấp môt tháng 500.000 đồng tiền nuôi con. Tôi đã đinh ninh là như thế, tôi đã tin tưởng vào pháp luật, vào sự bảo vệ và bênh vực người phụ nữ… Tôi chưa bao giờ chứng kiến một phiên toà ly hôn nào nên cũng không thể mường tượng được nó sẽ diễn biến ra sao.
 
Buổi làm việc tiếp theo ở toà án, cũng là phiên xét xử cuối cùng để đưa ra quyết định, tôi còn nhớ đó là ngày 3/8/2011, tôi đi taxi cùng với một người bạn đến. Và rồi anh ta cũng đến. Phiên tòa được xử ngay trong phòng làm việc của thẩm phán chỉ vẻn vẹn có 5 người là tôi, bạn tôi, anh ta, thẩm phán và một người có lẽ là thư kí. Buổi xét xử diễn ra căng thẳng, anh ta liên tục buông ra những lời thô tục, vô văn hoá khiến cho tất cả những người trong phòng đều khó chịu.
 
Sau đó thì mẹ tôi mang con gái tôi đến. Còn bạn tôi phải về vì con nhỏ. Anh ta tiếp tục đập bàn, đập ghế rồi bỗng dưng tuyên bố: "Tao đ. ly hôn nữa, mày muốn ly hôn với tao thì giao con bé cho tao". Và anh ta dắt con bé về trước sự ngỡ ngàng của tôi và mẹ tôi. Tôi hốt hoảng hỏi thẩm phán: "Làm thế nào bây giờ hả cô?". "Thì thôi chứ sao? Không ly hôn nữa". "Không, cháu nhất định phải ly hôn anh ấy". "Vậy thì để cho nó nuôi con". "Sao lại thế được?", "Thì giờ trời không chịu đất thì đất phải chịu trời chứ sao?"…."Vâng, thôi được…cháu đồng ý". Rồi tôi gọi di động cho anh ta "được, tôi đồng ý để anh nuôi con, anh quay lại ly hôn với tôi".
 
Thế là ly hôn, tòa có hỏi tôi về mức thu nhập cá nhân có lẽ là để so sánh, tôi chỉ là một giáo viên hợp đồng lương thấp còn anh ta là giáo viên dạy lái xe nên rõ ràng có thu nhập cao hơn. Hai biên bản thoả thuận ly hôn khác được làm lại để thay cho hai biên bản hôm trước (mà toà bảo không hợp lệ) với nội dung anh ta được quền nuôi con và tôi không phải chu cấp gì. Phiên toà kết thúc trong sự khó hiểu của tôi.
 
Ngay trưa hôm đó anh ta thuê người đến nhà (chúng tôi ở với bà ngoại) dọn những thứ thuộc về anh ta và mang con bé đi. Từ đó đến nay đã được một năm. Trong một năm đó tôi thăm con cực kỳ vất vả. Anh ta tìm đủ mọi cách để ngăn cản việc thăm nom, chăm sóc con của tôi mặc dù mỗi lần về thăm con là tôi phải đi xe máy gần 40 km. Quà cáp tôi gửi cho con có khi anh ta không cho dùng hoặc tìm cách trả lại.
 
Trong một năm chỉ duy nhất một lần anh ta cho con về thăm tôi là trước hôm giỗ ông ngoại nhưng chỉ được một buổi sáng. Bức xúc, tôi lên nhờ tòa án giúp đỡ thì được trả lời là "Chúng tôi chỉ giải quyết ly hôn còn việc thăm con là vợ chồng tự thoả thuận…". Không ai giúp đỡ tôi và tôi cũng chẳng biết hỏi ai hay nhờ ai giúp đỡ. Tôi vẫn phải lén lút về thăm con ở trường. Nhìn con ngẹn ngào, hễ cứ nhắc đến bố là con bé lại tỏ ra sợ hãi mà ruột gan tôi như bị sát muối.
 
Tôi hỏi: "Con có muốn về với mẹ không?", "Có, nhưng con sợ bố…". Tôi chỉ biết ôm con khóc: "Mẹ cũng chẳng thể làm gì bây giờ, con hãy cố gắng học thật giỏi sau này lớn thì về với mẹ nghe con…". "Vâng". Con bé lí nhí dụi dụi vào ngực mẹ như để dấu đi hai hàng nước mắt vì không muốn mẹ buồn.
 
Tôi phải làm thế nào bây giờ? Ai có thể giúp tôi? Tôi rất muốn được nuôi con hoặc chí ít thì cũng phải được đón con về chơi mỗi tháng hoặc thăm nom con đường hoàng theo quy định của pháp luật.
 
Xin hãy giúp tôi!

  • Nguyễn Thị ..., This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.