feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ
Ngày tôi nói sẽ đưa Khoa về nhà ra mắt gia đình, ông chú già nhún vai cười và nói: „ Nhà này từ đời mẹ đến đời con, không ai thoát khỏi cái dân Bắc Ninh.Tôi nhìn chú và hỏi lại: „ Bố cháu đâu có phải là người Bắc Ninh đâu chú?“, chú không nói gì và lại cười .
 
Tôi bỗng chợt nhớ ra điều gì và à khẽ. Ừ đúng rồi, hình như người yêu cũ của mẹ cũng là dân Kinh Bắc thì phải, có một lần mẹ đã kể cho tôi nghe về điều đó, nhưng hồi đó tôi còn nhỏ nên cũng không để ý lắm. Chỉ nhớ mang máng rằng vào một buổi chiều, khi chị Hương và tôi đang ngồi ngoài sân ăn mít thì có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Người đàn ông đó nói với bà ngoại tôi rằng: „ Con đi công tác ở gần đây nên ghé qua thăm bà một chút“. Khi đi qua 2 chị em tôi,ông hỏi Ngoại: „ Con gái em Huệ đây hả bà?“. Ngoại ừ rồi bảo chúng tôi chào ông, chúng tôi ngẩng mặt lên chào rồi cặm cụi tiếp vào miếng mít đang cắn dở. Ông nhìn tôi rồi quay sang nhìn chị Hương và nói khẽ: „ Con gái giống mẹ thật đấy"

Bữa đó mẹ tôi bận đi chùa nên không có nhà, chỉ có Ngoại ở nhà với chúng tôi. Tầm xế chiều thì bố tôi đi làm về, khi nhìn thấy ông, hình như bố hơi ngỡ ngàng một chút nhưng rồi hai người vẫn chào nhau và nói chuyện rất vui vẻ. Bố nhiệt tình mời ông ở lại ăn bữa tối cùng gia đình tôi trước khi lên xe trở về nhà. Khi bà ngoại dẫn tôi đi chợ, tôi hỏi Ngoại về người đàn ông ấy và bà nói: „ Người yêu cũ của mẹ Huệ con ngày xưa đấy !“. Tôi ngẩn ngơ người, không nói và cũng không hỏi thêm điều gì nữa mặc cho bao thắc mắc nhảy múa ở trong đầu…

***

Tôi đến chỗ Khoa trọ học vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời để hai đứa cùng lên lịch cho chuyến về sông Mã quê tôi. Khoa hồi hộp lắm mặc dù tôi đã trấn an anh rất nhiều. Từ trước đến giờ tôi vẫn cứ nghĩ chỉ có phụ nữ khi chuẩn bị về ra mắt gia đình bạn trai mới hồi hộp và run rẩy, hóa ra đàn ông cũng lo lắng chẳng kém gì, có điều có nhiều người giấu được nỗi lo đó, có người không. Khoa không ngần ngại nói với tôi rằng anh vừa vui, vừa hồi hộp về chuyến đi này. Yêu nhau đã lâu, tôi được nghe kể nhiều về gia đình Khoa và ngược lại, nhưng chúng tôi không muốn công khai chuyện tình cảm với gia đình hai bên. Cả tôi và Khoa đều không muốn người lớn chi phối vào chuyện tình này, chúng tôi muốn nuôi dưỡng, muốn thử thách tình yêu bằng cách của riêng mình mà không cần sự có mặt của người lớn lúc này cho đến khi tình yêu đơm trái mới thông báo cho gia đình hai bên.

Khoa rủ tôi ra ngoại thành Hà Nội, nơi có một chỗ ngắm hoàng hôn rất đẹp. Anh không phải là một người lãng mạn, nhưng trót yêu phải một cô nàng lãng mạn như tôi nên thi thoảng Khoa cũng chiều tôi bằng những điều bất ngờ. Suốt hơn 3 năm yêu nhau với biết bao cung bậc yêu thương, dỗi hờn, nhung nhớ, Khoa đã cho tôi một niềm tin vào một tình yêu trọn vẹn tới cái tuổi xế chiều.

Khoa hay có thói quen cầm tay tôi khi chúng tôi đi đâu đó và bất cứ ở nơi nào, điều đó tạo cho tôi cảm giác như được chở che. Khoa nói Khoa sẽ không bao giờ buông bàn tay bé nhỏ của tôi ra trừ khi tôi tự rút bàn tay bé nhỏ của mình ra khỏi bàn tay anh. Nhiều gã trai biết tôi có người yêu nhưng vẫn không ngừng tán tỉnh, có lần tôi hỏi Khoa có ghen không, anh chỉ cười rôi nói nếu nói anh không ghen thì là nói dối nhưng anh tin vào tình yêu của tôi dành cho anh và anh không muốn phạm phải sai lầm bố anh đã vấp phải hơn 30 năm về trước. Tôi tò mò và hỏi anh điều gì đã xảy ra trong quá khứ, Khoa nhìn vào mắt tôi thật lâu như là để tìm thêm sự tin tưởng, sau đó anh ôm tôi vào lòng và bắt đầu kể:

„ Hồi còn trẻ, bố yêu một người phụ nữ rất đẹp, đẹp bên trong lẫn bên ngoài, cả gia đình bên nội ai cũng quí cô ấy và tất cả đều mong chờ đến ngày cưới. Nhưng trong những ngày sống xa nhau, bố đã nghe những tin đồn không tốt về cô ấy, rằng cô ấy đang lẳng lơ với ông bác sĩ này, với chú bộ đội kia. Cô ấy đã viết thư giải thích chô bố rất nhiều lần, rằng vẫn có rất nhiều người đến với cô ấy, nhưng cô ấy chỉ yêu có mình bố mà thôi. Nhưng bố đã không tin điều đó và cô ấy đã ra đi. Khi chia tay nhau rồi bố mới biết rằng cô ấy chẳng có ai khác cả, tất cả chỉ là những tin đồn mà người ta đã thêu dệt nên và bố đã nuối tiếc. Bố đã nhiều lần về tận xứ Thanh để xin cô ấy thêm một cơ hội nữa nhưng cô ấy đã lắc đầu với một lời giải thích ngắn gọn và đơn giản: Cô không thể lấy một người đàn ông không tin mình. Một thời gian rất lâu sau cô ấy lấy chồng, bà nội đã khóc rất nhiều và trách bố tại sao lại để cô ấy ra đi. Bố cũng khóc, khóc rất nhiều và 5 năm sau ngày cô ấy lấy chồng, bố mới lập gia đình, người đó là mẹ anh bây giờ. Nhưng cho đến bây giờ anh vẫn tin, bố lấy mẹ không hẳn vì tình yêu, mà có lẽ vì tình thương nhiều hơn, bởi tình yêu của bố đã dành trọn cho cô ấy. Trong một lần vô tình lật dở lại cuốn nhật kí ngày xưa của bố, anh đã hiểu được rằng nếu có kiếp sau, bố sẽ không bao giờ để mất cô ấy một lần nữa…“. Giong Khoa nhỏ dần và anh siết chặt bàn tay tôi hơn. Tôi hỏi Khoa: „ Anh có giận bố không?“. Anh lắc đầu và nói anh chỉ thương mẹ, anh thương cả bố nữa vì bố đã không tin vào tình yêu của mình để rồi cái giá phải trả là quá đắt. „ Bà nội vẫn xem cô ấy là con trong nhà, các anh chị họ của anh vẫn gọi cô ấy bằng „ mợ Huệ“ nhưng cô ấy muốn giữ gìn hạnh phúc cho cả hai gia đình nên rất ít khi liên lạc, chỉ trừ dịp Tết thì cô ấy có gọi điện chúc Tết bà nội mà thôi, nhưng anh chưa bao giờ gặp cô ấy cả, chỉ biết cô ấy rất hạnh phúc với chồng và có hai người con gái trạc tuổi anh mà thôi, vì cô ấy sinh con muộn “, anh nói tiếp. Tôi không hỏi thêm Khoa điều gì nữa, chỉ dựa đầu vào vai anh và nói khẽ: „ Hoàng hôn đẹp quá phải không anh?“

***

Tôi dẫn Khoa đi dạo dọc theo dòng sông Mã trước khi đưa anh về nhà ra mắt gia đình. Mẹ nhắn tin cho tôi dặn 6h tối phải có mặt ở nhà để ăn tối. Tôi biết thừa là mẹ đang mong mỏi gặp „ cậu rể“ tương lai của mình nên cũng cố tình…câu giờ. Mãi đến 5h30 chiều hai đứa mới có mặt ở nhà, Khoa vẫn điềm đạm và tế nhị như chính là anh không thể khác, dù tôi biết anh đang run, tôi cảm nhận được điều đó qua cái nắm tay của anh và khẽ mỉm cười để anh biết rằng tôi đang ở bên anh. Trong bữa ăn mọi người nói chuyện và cười đùa rất vui vẻ, tôi biết là anh đã cộng được điểm ở bố mẹ của mình.Chị Hương còn thì thầm vào tai tôi nói khẽ: „ Em rể được đấy !“.

Mẹ tôi có một đặc tính là điều tra lý lịch rất kĩ, ngay từ thời còn đi học, mỗi lần bạn bè tôi đến nhà, mẹ đều hỏi đủ thứ, đó là thói quen và cũng là sự quan tâm của mẹ dành cho bạn bè tôi. Với bạn bè, mẹ đã như thế rồi, huống hồ gì bây giờ là người yêu tôi. Giờ G đã đến và tôi đã tủm tỉm cười, bởi tôi đã dặn trước Khoa điều này để anh chuẩn bị tinh thần. Mẹ hỏi anh rất nhiều điều, kể cả những điều mẹ đã biết qua lời kể của tôi. Và khi mẹ hỏi Khoa về gia đình anh, Khoa càng kể thì mặt mẹ càng nhạt đi. Bà ngoại nháy mắt bảo tôi đi ra ngoài, tôi vừa bước ra khỏi cửa Ngoại đã cầm nhẹ bàn tay tôi và nói vào khoảng không giữa bầu trời:


Tôi thấy trái tim mình lặng xuống, chẳng biết buồn hay vui. Ngoài kia, gió vẫn thét gào…

Hoàng Yến Anh

Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.