Là giấc mơ chòng chành vụn vỡ
Những yêu thương như thuỷ tinh sắc lạnh găm lút vào lòng
Là bài thơ đêm cô đơn dang dở
Viết giữa những tiếng thạch sùng khô buồn chắc lưỡi, cho chỉ một độc giả là bóng tối gượng mở tự xem
Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!
Là giấc mơ chòng chành vụn vỡ
Những yêu thương như thuỷ tinh sắc lạnh găm lút vào lòng
Là bài thơ đêm cô đơn dang dở
Viết giữa những tiếng thạch sùng khô buồn chắc lưỡi, cho chỉ một độc giả là bóng tối gượng mở tự xem
Em không thể nói lời từ biệt
Như vung tay ném đá qua trời
Nơi ta đứng
Mùa thu ngơ ngác
Đám cúc hoa óng ả xanh ngời
Mẹ không thể hiểu được cô giáo của con Tizi ạ. Mẹ có cảm giác rất bị khinh thường khi tiếp xúc. Đành rằng mẹ không phải người Đức, không tham gia được tất cả các hoạt động của trường vì mẹ phải đi làm, nhưng mẹ nhận thấy mình cũng đã rất cố gắng.
Hôm nay, tình cờ nghe lại bài 'Khi người đàn ông khóc', bất giác lòng em thấy chông chênh.
Mười một năm thế là chất dứt
Quãng đường dài của hai đứa bạn thân
Tưởng là đây, cuộc sống sẽ kéo gần
Nhưng đó chỉ là mộng mơ tạm bợ.
Có một niềm hy vọng của mọi phụ nữ mà hầu như ít khi trở thành hiện thực.Đó là khi người phụ nữ nhấc lên một chai nước hoa mình yêu, dùng mùi hương thơm ấy để làm thành thứ trang sức cuối cùng của việc trang điểm, làm cho bản thân trở nên hoàn hảo và trân trọng nhất, là khi người phụ nữ muốn nói:
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Con sinh ra trong lời ru của biển
Và vị mặn mà từ bờ cát quê hương
Cánh diều bay thấp thoáng phía mù sương
Chấp cánh cuộc đời....nâng những ước mơ con.
Từng sống ở châu âu nhiều năm và trải qua những mùa dấu yêu khác nhau, nhưng nếu hỏi tôi yêu mùa nào nhất thì có lẽ tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng đó là mùa thu. Tôi sẽ không bao giờ có thể lý giải nổi vì sao tôi lại yêu mùa thu nao lòng đến như thế, có lẽ bởi khi con người ta yêu, người ta không cần biết đến lý do của nó.
Những giọt nắng cuối mùa rón rén những bước chân
Chạm vào môi em
Hôn cuồng quay
Rất vội…
Những giọt nắng cuối mùa run run bối rối
Thôi nào! Đừng khóc nữa
Nắng đau…
Tôi là người có suy nghĩ rất lạc quan, không biết có phải vì thế hay không mà mỗi lần nghe tới từ “ế”, rồi đọc trên báo chí những mẩu chuyện của các cô nàng sợ ế, tôi không bao giờ sợ, dù ngày nhỏ người ta hét từ này vào tôi không phải là ít.
Tháng 9 mùa này quê mẹ đã thu chưa?
Mà nơi đây con nghe lòng xao xác
Đồng cỏ xanh một trời mây bát ngát
Nhớ lá thu vàng và nắng đổ chiều nao
„ Mời chị dùng trà ?“Hạnh giật mình thức giấc bởi tiếng gọi khẽ của chị Nữ tiếp viên hàng không trên chuyến bay từ Frankfurt tới Nội Bài.