feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

vongbanhxelanTuổi bước vào đời đầy ước mơ và khát vọng. Cảm giác yêu và được yêu lần đầu là tiếng sét đưa tuổi ngọc đến một thế giới khác. Lúc đó bầu trời của thế giới này chỉ là một cái vung! Đối với Christ, một cậu bé mười lăm, cũng không nằm ngoài quy luật ấy.

Vì muốn chiếm Vicky bằng mọi giá, em đã cưỡi lên lưng tàu S Bahn chui qua hầm để thể hiện sự anh hùng. Những dòng nhật ký em ghi lại trên chiếc xe lăn để lại cho độc giả những trầm ngâm trăn trở.

Đọc xong  bài này của nữ văn sĩ Juliane Markert, tôi quyết định dịch nó ra tiếng Việt để tặng bạn đọc một món quà giản dị. Bởi vì một số cháu Việt Nam được sinh ra ở đất này cũng không khác các bạn Đức bao nhiêu.

Nguyễn Thế Tuyền (Chemnitz)

Những trang nhật ký  của Chris
                                

Có những lúc tôi có cảm giác rằng, cuộc sống như đứng lại, không chuyển động, không hồn. Tôi ngồi đây hàng phút, hàng ngày, hàng giờ, hàng tuần mà chẳng có  gì thay đổi cả. Tôi rất ít ra ngoài, vì chiếc xe lăn quấy rầy tôi. Tôi không chấp nhận nó dù tôi đã sống với nó 5 năm rồi. Tôi phải tự hiểu rằng, tất cả do mình gây ra! Lại một giờ đồng hồ nữa trôi qua. Tôi vẫn ngồi đây, và không hiểu mình còn chờ đợi cái gì nữa. Buồn bã tôi lật những trang nhật ký ghi lại những ngày điên cuồng cưỡi tàu điện năm nào. Trời thế mà đã 5 năm trôi qua! Hồi đó tôi mới 15, non nớt dại khờ…

Ngày 15 tháng 8

«Hôm nay tôi đã gặp Vicky. Nàng đứng cạnh Andreas. Nó là thằng cưỡi tàu rất giỏi và dũng cảm. Có lẽ tôi cũng phải thử một lần, biết đâu em sẽ để ý đến tôi. Tôi phải tự tin vào khả năng mình, nhất định tôi sẽ thành công. Tôi biết điều đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng khi người ta muốn đạt mục đích, người ta phải liều lĩnh. Hy vọng ngày mai Vicky sẽ ở đây để chứng kiến.”

Vicky đã cuốn mất hồn tôi. Bộ mặt rạng rỡ, đôi mắt màu xanh luôn hiện lên trong ký ức tôi. Chỉ vì em mà  tôi đã liều mạng, đùa giỡn với tử thần. Cuộc sống của tôi! Tất cả vì một cô gái. Tôi nhớ lại lúc đó luồng gió lạnh quất vào mặt tôi. Tôi lật tiếp trang khác.

Ngày 16 tháng 8

“Thế là tôi cũng cưỡi tàu được đấy. Hôm nay lần đầu tiên tôi thành công, cảm giác của tôi như điên loạn. Nhưng tuyệt vời nhất là Vicky đã chứng kiến và khen tôi: „Anh thật xứng đáng, em cứ nghĩ là anh không làm được cơ. Hôm nay em sẽ chiêu đãi anh một chầu kem.“  Dĩ nhiên tôi làm sao lại từ chối. Lòng tôi tràn ngập niềm vui, ngày mai tôi lại chơi tiếp. Tôi sẽ cố gắng luyện tập trong vòng 2 tháng để có thể đua tài với các cao thủ như Andreas và Vicky. Kể từ lúc ấy, tôi chỉ còn nghĩ đến cái trò tinh quái này thôi. Trường lớp ư? Đó chỉ còn là vấn đề phụ. Được hứng gió trên nóc tàu, tôi quên hết sự cáu giận của thày cô và sự thất vọng của bố mẹ. Vicky, tình yêu duy nhất của tôi. Tôi đã yêu em bằng tất cả. Nhưng sao em vẫn tỏ ra lạnh lùng, chưa bao giờ tôi thấy em thể hiện tình cảm thực với tôi. Cũng có lúc em hôn nhẹ lên má tôi, có lúc ôm lấy tôi, nhưng em cũng làm thế với Andreas mà. Em yêu ai trong hai chúng tôi, em dự tính gì?”

Ngày 3 tháng 11

“Tôi cũng không dám chắc là Vicky yêu tôi. Em rất khó hiểu. Có những lúc em nhìn tôi tình tứ, có những lúc hôn tôi, có những lúc hẹn hò. Tôi muốn chiếm em, nhưng còn Andreas? Hay là em đã yêu cậu ta rồi? Hay là sự lựa chọn giữa hai chúng tôi quá khó đối với em? Dần dần chúng tôi trở thành kẻ thù của nhau. Đã có một thời tôi rất mến mộ và phục anh ta vì tài nghệ cưỡi tàu. Tôi mỹ mãn khi thấy Vicky chứng kiến cảnh tôi hứng mặt cho gió tạt. Cuộc đời như bay bổng…

… và bây giờ , hàng ngày tôi phải ngồi trên chiếc xe khốn nạn này. Tôi ghét nó, tôi căm thù nó, nhưng thật vô cớ. Nó vô tội! Tội lỗi là ở tôi!Tôi lăn xe ra phía cửa sổ, mở cửa và tỳ người lên đó. Ngoài trời tối đen, gió lạnh và mưa. Nhưng tôi thưởng thức cái cảnh ấy. Sau đó tôi cố tìm cách ngủ một chút, nhưng làm sao ngủ được. Sự dằn vặt nó hành hạ tôi. Đồng hồ lại điểm. Cứ mỗi khi tôi nhắm mắt là lại thấy hình ảnh khủng khiếp của đường hầm mà con tàu chui qua, tối đen thăm thẳm. Con tàu lao vào đó rồi lại lao vào đó. Hình ảnh đó không bao giờ biến mất trong trí óc tôi. Con tàu lao vào khoảng đen vô tận và trời ơi, đau khủng khiếp! «Không! »tôi hét lên«, tôi không muốn nhìn thấy cảnh này nữa». Tắm trong mồ hôi, tôi tỉnh dậy. Một cơn mơ kinh hoàng, một cơn ác mộng. Tôi thường có những giấc mơ như thế kể từ ngày gặp tai nạn khủng khiếp đó. Lúc đó là buổi tối, tôi muốn thực hiện một điều mang tính quyết định. Tôi không thể chịu được bí ẩn: Vicky yêu tôi hay Andreas? Hay chẳng yêu một ai trong hai chúng tôi? Cái đường hầm mà con tàu sẽ chui qua chẳng ai biết rõ về nó, vì có ai dám dũng cảm cưỡi tàu chui qua đó đâu, kể cả Vicky và Andreas. Nhưng tôi quyết định sẽ thử. Cả hai hoan nghênh sáng kiến của tôi, nhưng không tin tôi trót lọt. Sự nghi ngờ ấy làm tôi điên lên, tôi quyết tâm minh chứng.

Khoảng 1 km trước đường hầm, tôi trèo lên nóc tàu. Trước đó Vicky ôm tôi và  chúc : »May mắn nhé Chris ! ». Gió lạnh quất vào mặt tôi, tôi ngoái đầu nhìn lại, hít không khí thật sâu vào lồng ngực. Hầm tối tiến dần lại phía tôi. Vài giây sau, khoảng tối mênh mông đã bao bọc lấy tôi. Tôi muốn hét lên vì tôi đã thành công trong lần thử thách lòng dũng cảm này, tôi sẽ trở thành anh hùng. Vicky sẽ yêu tôi. Rồi một tia chớp, tôi bắn văng ra ngoài, đau khủng khiếp và không hay biết gì nữa.

Người ta đưa tôi vào bệnh viện lúc nào, tôi tỉnh dậy lúc nào, tôi chẳng nhớ  rõ nữa. Người ta nói với tôi là tôi không bao giờ đi lại bằng đôi chân được nữa. Thế  giới mộng mơ của tôi đã đắm chìm. Andreas, Vicky và những bạn khác đều mất hút. Lúc  đó tôi mới cay đắng nhận ra rằng, trong người cô ta có tình yêu gì với tôi đâu! Tại sao tôi không hiểu ra điều đó từ trước nhỉ?

Có tiếng chuông, mẹ ra mở cửa. Đằng nào cũng chẳng phải khách của tôi mà.

«Khách của con đấy”, mẹ tôi dẫn một thiếu phụ vào phòng.

«Vicky!» Tôi không tưởng tượng được. Em đã 19, xinh hơn trước rất nhiều. Nhưng em muốn cái gì nữa sau 5 năm trời vắng biệt?

«Hallo Chris, sức khoẻ của anh thế nào?»

«Hallo, hãy ngồi xuống đi!»

Chúng tôi nhìn nhau miễn cưỡng, chúng tôi đâu có còn là những đứa trẻ của ngày xưa. Câu chuyện khô khốc, mỗi người đều cố gắng tìm một câu có khi vu vơ để lấp khoảng trống trong câu chuyện. Vicky kể về  mình, em vừa được nhận vào làm thư ký cho một hãng làm ăn phát đạt, nhà cửa sang trọng và đang sống với Andreas. Em nhìn tôi như muốn hỏi điều gì. Nhưng tình yêu đã chết trong tôi từ lâu rồi, trong tôi chỉ còn đắng cay bất tận.  Em chào tôi ra về. Tôi nhìn ra cửa sổ. Em lên một chiếc Mercedes màu đen, tôi nhận ra người lái chính là Andreas. Họ phóng xe đi khỏi và để lại trong tôi một khoảng trống mênh mông.

  • Juliane Markert


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.