feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

1.Cơn mưa giữa trưa làm đồng nghiệp anh quên tỉnh giấc. Anh ngã người xoay mặt về phía ô cửa kính. Nước nhuộm ướt những con đường. Đức Bà giữa trưa tháng tư bỗng trầm mình yên đến lạ. Người người hối hả. Ánh nhìn của anh dừng lại nơi góc đường. Cô gái đứng đó, không ô dù, ướt sũng. Có một cảm giác quen thuộc trong anh. Không chớp mắt và hình như bất động. Anh nhìn cô gái. Xe cộ ngừng rồi chạy. Tín hiệu giao thông, xanh rồi đỏ. Góc công viên nghiêng mình đón gió. Lá khô ướt mèm bay trên phố. Cô gái vẫn đứng yên.

      " Cốc cafe không Phan?". Tiếng của anh bạn đồng nghiệp làm anh tỉnh hồn. " Ừm, cho cốc, mà tớ  đang đau họng, nóng nhé!". Rồi mắt anh lại theo hướng cũ. Nhưng, cô gái mất tăm. Góc phố chỉ còn mưa và lá rơi. Tự nhiên, anh thấy tiếc. Mà  lòng thì chẳng biết tiếc cái gì. Anh nhấp ngụm cafe nóng rồi cười một mình. Tời giờ việc, căn phòng là rộn ràng. Bên kia tấm kính, mưa cứ bay.

      Ngày chủ nhật, anh cố nhắm mắt để thần kinh được dịu hơn. Đêm qua có lẽ anh hơi quá  chén. Mắt nhắm nhưng suy nghĩ anh thỉ tỉnh giấc. Miên man suy nghĩ về chuyện đêm qua. Anh ít khi uống nhiều như thế. Ba năm nay, anh tu tỉnh hẳn. Chỉ trừ khi nào công việc, anh mới uống vài ly cho phải phép với khách hàng. Và, anh rất ít khi để mình say. Vì anh sợ cảm giác say. Anh sợ trong cơn say, anh lại trôi theo dòng sóng của cảm xúc. Thế mà, đêm qua anh đã uống rất nhiều. Sau buổi họp mặt với bạn bè. Anh lẩn thẩn ra về. Trời tự nhiên đổ mưa. Không kịp trốn tránh cái ướt át của trời. Một mảng lưng anh ướt nhẹp. Loay hoay trước một góc hiên, anh nhìn trời đổ lệ. Qua ánh đèn vàng heo hắt, anh  cảm nhận được cái lạnh của bàn tay, của trái tim. Anh nhớ Miên, tình yêu của anh!

      Mùa hè năm ấy, sau khi hoàn tất việc học, anh về  nước. Anh muốn ở lại Pháp lập nghiệp, nhưng bố mẹ anh không cho. Ông bà bảo lớn tuổi rồi, muốn gần con cái. Chị gái anh có chồng, rồi sang Pháp định cư. Ông bà cụ sống ở Sài Gòn mà không con cháu bên cạnh, hiu quạnh lắm. Thế là anh quyết định về Việt Nam. Anh không quá khó để tìm một công việc ưng ý. Ban đầu, anh thấy khó chịu với cách làm việc ở Việt Nam. Nhưng khi thích nghi, hòa hợp, anh cảm thấy mọi việc rất yên bình. Vào công ty 2 tháng, anh gặp cô. Đó là một lần tình cờ trong buổi giao lưu văn hóa Việt - Nga. Công ty anh tài trợ chương trình, nên anh tham gia với cương vị khách mời. Mỗi lần nghĩ về tình yêu với Miên, anh thấy tim mình rộn ràng lắm.

      Tháng 4, Sài Gòn chập chững những cơn mưa rào vội vã. Gần 8h tối, nhà hát Thành phố đông nghịt. Người Việt có, người nước ngoài có, doanh nghiệp, chức trách...và  cả các bạn sinh viên. Anh giản dị trong áo sơ mi sọc. Đang loay hoay mua vé cho cô em họ vì phòng vé hết, chỉ còn vé chợ đen, anh bị kéo đi bất ngờ. Chưa kịp định hình, anh trợn mắt vì người kéo mình là một cô gái lạ. Vừa hốt hoảng trong tư thế ép buộc, anh vừa nghĩ:" Quen hông? Hông quen". Anh tự kiểm tra trong nhận thức của mình. Rồi anh thấy cô cười với mấy người bán vé ;" Em có vé rồi, bạn trai em. Hì!". Anh giật mình, bé Nhi em họ anh thì trợn mắt, há miệng o a. Còn cô gái tỉnh bơ. Rồi cô gái kéo anh rất tự nhiên sang một góc:" Tui còn dư 1 vé, tui bán rẻ, anh mua đi, vé chợ đen đắt lắm!"

      Anh đẩy tay cô ra, kéo áo lại. Cô kéo mạnh đến nỗi áo anh nhăn nhúm. Anh lạnh lùng nhìn cô gái :" Ủa, cô cũng bán vé chợ đen chứ  gì nữa?" Vừa nói, anh vừa khích.

      " Anh". Cô gái đỏ mặt.

      " Thôi nghen, tui có 2 vé mời, mà bạn tui không đi, bỏ thì tiếc, thấy anh loay hoay với mấy chị  bán vé... Tui chỉ muốn share, đôi bên cùng có  lợi. Mà tui sợ bị mấy chị đó điểm mặt nên làm thân với anh. Anh không mua thì thôi!".

      Cô  gái bỏ đi. Thấy mình hình như hơi lỗ mãng. Bé Nhi chạy lại :" Gì vậy anh Phan?". Suy nghĩ nhanh, anh kéo tay cô gái:

      " Rồi, tôi mua. Bao nhiêu?"

      " Không bán nữa". Cô gái sừng sộ.

      "Tới giờ rồi anh". Giọng Nhi nóng ruột.

      " Tôi xin lỗi. Tôi muốn mua thật." Mặt mày anh không lạnh nữa, anh cười nhẹ, phá tan bầu không khí đỏ rực mà cô gái tạo nên. Cô gái nhìn anh, rồi nhìn Nhi. Hai anh em nhìn cô.

      " Ừ, tui bán, nửa giá mấy người kia. Tui chưa thấy anh như anh, không nhạy bén gì hết. Nhìn cũng sáng người, sao chậm dữ?". Trời đất, cô ta chê anh tối? Anh sầm mặt lại. Lấy tiền đưa cho cô rồi kéo Nhi đi vào rạp. Mấy người phụ nữ bán vé, nhìn anh, nhìn Nhi, rồi nhìn cô gái. Chắc họ thắc mắc hành động của 3 người. Cô gái tỉnh bơ bước qua họ, rồi liếc sang anh cười.

      Cuối cùng, anh và Nhi cũng yên vị chỗ ngồi. Không biết cô gái lạ lùng kia là ai mà cái vé  mời cũng nằm hàng top. Cũng may, nhờ thế mà  2 anh em của anh được ngồi chung. Anh đang đưa mắt quan sát toàn rạp, ánh mắt anh bỗng tối sầm. Cô gái  đang vỗ vai anh:" Khép cái chân, tui vô trong cái!Ghế tui ghế số 7. Hông ấy, hai anh em anh ngồi xích vô đi, tui ngồi đây luôn, khỏi phiền anh!" Vừa nói, cô vừa hất mặt ra hiệu anh lùi vào trong. Trời đất, đâu ra cái kiểu bất lịch sự khó chịu thế không biết. Máu anh muốn dồn hết lên mặt, nhưng không lẽ đôi co với cô ta. Anh ra hiệu cho Nhi lùi vào ghế trống của cô gái. Rồi tự mình chuyển vào trong nhường chỗ cho cô. Mọi thứ diễn ra nhanh gọn, anh làm khá khẽ, vì sợ ảnh hưởng xung quanh. Không gian bắt đầu yên lặng, màn sân khấu kéo ra. Chương trình bắt đầu.

      Giữa chương trình, đang loay hoay chỉnh cái máy quay, anh giật mình bởi tiếng thều thào bên tai :" Anh chép cho tui 1 đĩa với, được không? Máy tui hết pin mất tiêu.". Lại là cô gái. Anh bắt đầu thấy phiền phức, quay sang định khích lại một câu cho hả bụng vừa dạ. Ai ngờ, vừa liếc mắt nhìn, anh đã thấy lúng túng bởi đôi mắt trong veo, đúng kiểu hiền lành nhờ vã. Anh nghĩ bụng :" Chắc cũng thuộc dạng mánh khóe không vừa!".

      " Sao cô nghĩ là tôi sẽ đồng ý?"

      " Tại tui biết anh tốt bụng". Vừa trả lời cô nàng vừa nhìn tôi cười toe toét. Trời đất, thì ra biết tận dụng lòng tốt của mình quá, anh nghĩ bụng.

      " Tui không giúp không ai cái gì."

      " Coi như anh trả ơn tui đi, hồi nãy tui giúp anh." Mắt cô gái rời bỏ anh, quay về phía sân khấu :" Tưởng tôt bụng, ai dè là người xấu!".

      " Cô..". Anh bực dọc định đôi co lại, nhưng Nhi kéo tay anh như nhắc nhở, anh cũng nhận được vài ánh nhìn khó chịu từ xung quanh. Anh im lặng, quay lại với máy quay, nhưng không quên liếc nhìn cô  gái. Anh chưa gặp người con gái nào như thế. Dám chê anh tối dạ, giờ còn nói anh xấu. Nhìn cái mặt tỉnh bơ, và nụ cười phớt lờ bên cạnh. Tự nhiên, anh thấy ghét cô gái này kinh khủng.

      Đèn sân khấu tắt dần, tiếng vỗ tay làm không gian của rạp như muốn nổ tung. Anh thu xếp máy quay vào giỏ, đưa áo khoác cho bé Nhi, chuẩn bị rời ghế. Nhìn sang bên cạnh, cô gái đã về từ lúc nào không hay. Hai anh em chen mãi mới ra tới cửa, gió tạt vào mặt nghe hừng hực. Góc nhà hát ồn ào như ong vỡ tổ. Đang tính dượm bước, thì anh bị ai đó kéo lại.

      " Anh chưa cho tui số điện thoại." Giọng nói này, không quen mà hình như không lạ. Quay lại, anh trợn mắt nhận ra :" Lại là cô à?"

      " Ừm, tui chờ anh nãy giờ. Chuyện hồi nãy tui đề nghị...anh chưa trả lời. Tui xin lỗi, vì hơi lỗ mãng, nhưng tại tui rất cần cái clip chương trình. Hi vọng anh giúp tui. Tui sẽ hậu tạ." Giọng cô gái nhỏ, và rãi đều, không đanh đá như khi chê anh. Anh thở ra, cười và nhìn cô gái.

      " Tôi chưa thấy ai diễn tốt như cô. Lúc mắng người ta thì xối xả, khi cần thì dịu đến phát sợ." Vừa nói khích, anh vừa quan sát cô gái. Từ tối tới giờ, lo đôi co, anh quên mất cái chuyện nhìn ngó xem người làm mình bực là ai. Một cô gái có gương mặt khá lạ. Có lẽ đặc biệt nhất là đôi mắt : to và đen.

      " Ừm, tui là diễn viên mà. Không diễn tốt...sao kiếm sống?", cô gái đáp lại anh tỉnh bơ. Cô lục túi xách, cầm tờ giấy và viết, viết cái gì đó rất nhanh. Rồi cô cầm tay anh, nhét mảnh giấy ấy :

      " Số điện thoại, email, địa chỉ... Nếu anh đồng ý, liên lạc với tôi". Mọi hành động, lời nói diễn   ra trong tích tắc. Anh ngơ ngác chưa kịp định hình, thì bóng cô gái đã băng qua bên kia đường. Anh xòe tay, nhìn tờ giấy, rồi nhìn bé Nhi, lắc đầu không hiểu. Nhét tờ giấy vào túi quần. Hai anh em ra xe. Sài Gòn đổ mưa bay. Mát lạnh.

      Anh hất chăn, vùng dậy, mở toang cửa sổ. Ngày chủ nhật, nắng ngọt ngào đến lạ. Đầu anh quay quay như say. Những ly rượu đêm qua, nhìn thế mà kho bảo thật. Khoác áo, rót cốc nước lọc, anh đưa mắt nhìn căn phòng đang tắm nắng sớm. Nhìn bức tranh hoa cúc trên tường, nỗi nhớ đêm qua lại kéo dài. Trầm ngâm, im lặng và ngắm nhìn. Anh lắc đầu, xua đi những kí ức đang ùa về trong mình. Sáng giờ trong anh là những ngọn sóng về Miên.


      (Còn tiếp)…

  • Mien Ha

Bình luận   

+1 #1 Hùng Lý 14:23 18-08-2011
Chuyện không lạ. Nhưng dễ thương quá. Bao giờ có tiếp để đọc đây?
Trích dẫn

Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.