feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

Đầu tháng 12, thời tiết ở châu âu bắt đầu se se lạnh. Tôi trở về nhà sau một ngày thực tập căng thẳng và ném mình trên chiếc ghế sofa màu vàng nhạt mà bà mẹ nuôi người Đức đã dành tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ 25.

 
 
Tôi với tay ra phía sau và bật một bản nhạc, lời bài hát „Free like the wind“ vang đều, tôi khẽ nhắm hờ đôi mắt lại và ước gì mình cũng là một ngọn gió tự do. Đã từ lâu lắm rồi kể từ ngày Robert về bầu trời bên kia của thế giới, những cảm xúc tự do trong tôi dường như cũng không còn nguyên vẹn nữa. Tôi bó mình trong một khuôn khổ, nơi mà sự ngự trị của lý trí lớn gấp ba lần trái tim. Ba năm đã lùi xa, nhưng tôi không sao cân bằng được cảm xúc của mình, đó là lý do vì sao tôi luôn trốn tránh mọi lời mời của mẹ Robert vào mỗi dịp lễ giáng sinh. Năm nào cũng vậy, bà đều gửi cho tôi một món quà nhỏ vào dịp sinh nhật kèm theo một lời nhắn rằng bà sẽ rất vui nếu tôi quay trở lại Vienna trong mùa giáng sinh này, bởi trong một lá thư gửi tôi từ năm ngoái, bà đã viết: „ Với con, có thể bác chỉ là một người xa lạ nhưng đã từ rất lâu rồi bác luôn xem con như đứa con gái của mình cho dù chúng ta không cùng chung dòng máu“. Tôi bật dậy và quyết định vào mạng tìm đặt vé máy bay…

***

Lần theo địa chỉ người gửi tôi loay hoay tới con đường Rosestrasse ở quận Margareten , hít thật sâu một lần nữa rồi lấy hết can đảm bấm chuông, lòng tự hỏi không biết Monika có ngạc nhiên và bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi không. Ba năm rồi, không biết bà còn nhớ tới cô gái Việt Nam mà suýt nữa đã trở thành con dâu của bà?
„Xin lỗi, đây có phải là nhà của bác Monika không ạ?“, tôi hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa.
„Vâng, đây là nhà mẹ tôi. Chị có thể cho tôi biết quí danh của mình?“, người đàn ông sau khi nhìn tôi từ đầu đến đuôi cuối cùng cũng lên tiếng.
„Tôi là Nguyệt Trang…“, chưa kịp để cho tôi giới thiệu xong thì người đàn ông đó đã cắt ngang lời:
„Chị sống ở Berlin và là bạn gái cũ của Robert?“
Tôi gật đầu.
„Tôi đã được nghe mẹ tôi kể vài lần về chị, chị vào nhà đi cho đỡ lạnh. Chuyến bay của chị tốt đẹp chứ?“. Tôi chợt mỉm cười trước sự hồ hởi của người đàn ông xa lạ và theo bước chân anh vào nhà.
„Mẹ tôi qua Bratislava thăm người bà con, trưa ngày mai mới về. Tôi không biết là chị tới chơi vì không thấy mẹ tôi nói gì cả, có lẽ chị muốn dành cho mẹ tôi sự bất ngờ?“
Tôi định lên tiếng giải thích thì một lần nữa lại bị“cướp lời“:
„ À quên, tôi chưa giới thiệu với chị, tôi là Thomas, anh trai của Robert“
„Rất vui được làm quen với anh , Thomas“, tôi mỉm cười. „Cứ gọi em là Trang nhé. Đúng là em muốn dành một điều bất ngờ cho bác Monika nên đã không báo trước, nếu không phiền ,anh cho em trọ lại đêm nay ở đây được chứ?“
„ Ồ tất nhiên, nếu Trang không sợ tôi bắt cóc và bế ra dòng sông Danube lúc nửa đêm thì chị có thể ở đây bao lâu cũng được“, Thomas vừa nói vừa nháy mắt khiến tôi phải phì cười trước sự hóm hỉnh của anh.
Căn nhà của Monika trang trí rất đơn giản , hệt như con người bà mà nhiều năm về trước tôi đã từng gặp và quen. Tôi vẫn giữ thói quen mỗi lần cùng Robert về Vienna thăm bà, đều chui vào thư viện sách của bà, những giá sách viết về những cuốn thiểu thuyết thời xưa và những bức hình đen trắng do bà tự chụp rồi treo khắp trong căn phòng luôn mang lại cho tôi sự thích thú. Bất chợt, tôi sững người lại trước một bức ảnh được lồng khung cẩn thận đặt trên bàn làm việc của Monika, hình ảnh người con gái tóc dài với nụ cười Việt Nam đang nhoẻn miệng cười bên Robert khiến tất cả những cảm xúc trong tôi bỗng chợt ùa về, bức ảnh này đã được Monika chụp trong lần bà đi dã ngoại cùng Robert và tôi ở Budapest trong mùa giáng sinh của 4 năm về trước và đó cũng là bức ảnh cuối cùng của tôi và Robert. Tôi lấy tay quẹt ngang dòng nước mắt, đã rất lâu rồi tôi đã học cách ngăn cho những giọt nước mắt của mình không còn chảy nữa, nhưng tôi biết, với một đa cảm như tôi, đó là một điều không dễ.
„ Nếu Trang không mệt, mình có thể ra ngoài chợ Naschmark ăn một cái gì đó, ở đó hình như cũng có phở Việt Nam đấy“, Thomas đứng sau tôi tự lúc nào và dường như đoán được một phần suy nghĩ của tôi nên anh chủ động kéo tôi ra với những cảm xúc đã cũ ấy. „Trang đã tới đó bao giờ chưa?“
„ Em có nghe nói đó là khu chợ lớn nhất của Vienna nhưng mà cũng chưa tới đó bao giờ, tại vì trước đây mỗi lần tới Vienna, em đều được bác Monika chiêu đãi những món ăn đặc sản của Áo nên khi no rồi thì chẳng còn bụng dạ nào để tới đó nữa“
„Vậy thì tôi sẽ đưa Trang qua đó ăn rồi sau đó đi dạo một vòng trong trung tâm thành phố nhé, hình như lâu rồi Trang cũng chưa trở lại nơi này đúng không?“
„ Vâng, kể từ khi Robert mất, em không bao giờ nghĩ là mình sẽ trở lại nơi này nữa, nhưng rồi cuộc sống luôn có những điều kì diệu khiến chính bản thân con người ta đôi khi cũng không hiểu hết được“
„Mẹ tôi sẽ rất vui khi gặp Trang đấy. Không khéo bà lại tưởng tôi qua tận Berlin để bắt cóc Trang sang bên này cũng nên“, Thomas nói và cưới khoái chí khiến tôi cũng không nhịn nổi cười. „ Nửa tiếng nữa mình đi nhé, tôi nghe tiếng bụng sôi của Trang rồi đấy“.

***

Thomas dẫn tôi đi từ đầu chợ tới cuối chợ và đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, ở đây cái gì cũng có, nhất là các món ăn mà nổi bật nhất là phó mát và ô liu. Mùi thơm của những vị trái cây như mít, sầu riêng và cả vị phở làm tôi nhớ đến những ngày còn ở Việt Nam. Khi đi hết con đường Thomas và tôi vòng lại và dừng chân ở một quán ăn Việt Nam, mùi bún bò huế thơm lừng khiến tôi như thấy mình đang sống những khoảnh khắc thật đặc biệt ở một nơi không phải là quê hương của mình. Tôi nhân cơ hội này hỏi về Thomas bởi một vài lần về Vienna cùng Robert tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh, Robert cũng rất ít khi kể về mối quan hệ của hai người nên điều đó cũng chưa bao giờ là nỗi bận tâm của tôi. Cho đến giờ phút này…
„ Khi Trang và Robert yêu nhau, lúc đó tôi đang học tiến sỹ ở Thụy Điển và hầu như rất ít khi về Vienna. Từ nhỏ tôi và Robert đã đi theo hai con đường khác nhau, Robert thích nghệ thuật, còn tôi thì thích nghiên cứu về sinh vật biển. Sau này tôi qua Thụy Điển du học và định cư ở đó từ 8 năm nay, còn Robert cũng qua Đức học Đại học rồi gặp Trang. Tôi mới quay trở lại Áo làm việc từ hai năm nay“
„ Vì Monika?“
„Không hẳn vậy, mẹ tôi hoàn toàn có thể tự lo cho mình được. Trang thấy đó, ở châu âu hầu như rất hiếm khi cha mẹ sống cùng con cái kể cả khi họ một mình“
„ Ở Việt Nam thì lại khác“, tôi bất chợt so sánh, một sự so sánh mà tôi biết là hơi khập khiễng.
„ Đối với tôi Việt Nam là một đất nước hoàn toàn xa lạ, điều duy nhất tôi biết về Việt Nam là trận chiến tranh tàn khốc“, Thomas lặng lẽ nói.
„Vậy anh có biết Việt Nam đã hòa bình được 35 năm rồi không? Người Việt Nam rất tự hào về quá khứ của họ nhưng họ lại không muốn thế giới nhớ về họ bằng những cuộc chiến tranh bởi Việt Nam bây giờ đã khoác lên mình một chiếc áo khác“
„ Và Trang là một trong những người trẻ tuổi có thể làm thay đổi Việt Nam trong tương lai?“, Thomas nháy mắt tôi nửa đùa nửa thật.
„Tương lai thì không biết thế nào nhưng hiện tại em vẫn đang là người „ăn bám nhà nước“, vẫn phải đang dùng tiền hỗ trợ của nước Đức để học Đại học“, nói xong tôi phá lên cười.
Sau bữa ăn Thomas và tôi đi bộ tới Stephandom biểu tượng của thủ đô Vienna và mang đặc kiến trúc Gothic. Với độ cao 137m, nhà thờ Stephandom cũng là thánh đường cao nhất ở châu âu. Điểm nổi trội của nhà thờ Stephandom là một mái vòm khổng lồ và ngọn tháp nghiêng.Bên ngoài nhà thờ người ta có thể nhìn thấy lăng mộ của vua Eugene triều đại Savoy, mộ cổ của hoàng đế Frederik đệ III. Chúng tôi bước vào trong nhà thờ, một không khí tĩnh lặng bao trùm, tôi thắp một ngọn nén và cầu nguyện cho Robert. Bước ra khỏi thánh đường chúng tôi đi dọc theo con đường Ringstrasse, nơi tập trung những địa danh nổi tiếng của thành phố, những người nhạc sĩ với những bản nhạc không tên hòa cùng những điệu nhạc trong những quá cafe hắt ra, thành phố thật không hổ danh là chiếc nôi của âm nhạc.
„Có một điều khiến tôi rất phục Trang, đố Trang biết là gì đó“, Thomas nói với tôi trên đường về nhà.
„Vì em thông minh hơn anh tưởng?“, tôi cười hóm hỉnh
„Đấy là Trang tự khen mình đấy nhé“
„Đâu có, em đang nói sự thật mà“
„Người Việt Nam thật thà đến vậy sao?“
„ Vâng, trừ những người giả dối“, tôi nói xong và cười khanh khách mặc cho Thomas đang bán tín bán nghi.

***

Tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, đồng hồ đã chỉ 9h30 sáng. Trên bàn ăn, Thomas để lại cho tôi một mảnh giấy: „ Goodmorning Nguyệt Trang, hy vọng là Trang đã có một giấc ngủ ngon. Tôi ra siêu thị mua ít đồ cho bữa tối nay, máy pha cafe và bánh mì tôi để cạnh tủ lạnh, Trang cứ tự nhiên như người ở nhà nhé. Thomas“
Tôi mỉm cười về sự chu đáo của Thomas, những kỉ niệm về Robert lại ùa về, nhưng nó không còn làm tôi quá nhói đau trong lòng nữa. Ba năm trôi qua, tôi đã học được cách biết chấp nhận vì tôi biết đó là cách duy nhất để tôi thanh thản trong lòng và ở bên kia thế giới Robert cũng yên lòng vì tôi.
Có tiếng mở cửa từ phía đằng sau, đoán là Thomas vừa đi siêu thị về nên tôi nói mà không ngoái lại phía sau:
„ Chào người đàn ông mẫu mực của nước Áo“
Không thấy phản ứng gì tôi quay lại phía sau, Monika đang đứng nhìn tôi như một người vừa trở về từ một giấc mơ và đang phải đối diện với sự thật. Tôi nhoẻn miệng cười rồi chạy tới ôm chầm lấy bà, những giọt nước mắt của người thiếu phụ gần 60 lăn dài trên má. Trong nước mắt bà thì thầm vào tai tôi:“ Cuối cùng thì con cũng đã trở lại“.
Thomas vừa huýt sáo vừa hát líu lo bước vào nhà, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Monika anh bỗng khựng người lại, nhưng cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian để Thomas hiểu: Đó chính là những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ mình.

***

Những ngày nghỉ lễ giáng sinh ngắn ngủi Monika chăm sóc tôi như đứa con gái cưng của mình, những lúc rảnh rỗi tôi và bà thường vào „thư viện sách“ trong căn nhà rộng lớn của bà để trao đổi về những tác phẩm đã đọc hay tôi kể cho bà nghe những thay đổi trong cuộc sống của tôi suốt thời gian qua, những kỉ niệm trong lần về Việt Nam của tôi mùa hè năm ngoái. Tôi thực sự cảm nhận được mùa xuân trên đôi mắt của bà. Những khi có thời gian, Thomas lại cùng chúng tôi đi ra phố, thăm cung điện hoàng gia hay lái xe ra ngoại ô. Tôi cảm nhận được rất rõ không khí gia đình ấm áp đang len lỏi vào trong từng thớ thịt của mình dù trên danh nghĩa, tôi hoàn toàn là một người xa lạ. Chúng tôi không nói về Robert có lẽ vì mỗi người đều muốn giữ cho riêng mình một niềm đau chôn giấu, một biển trời yêu thương rộng lớn dành cho Robert, duy chỉ có một lần Monika nói với tôi rằng nếu như Robert không gặp và yêu tôi, có lẽ bà sẽ không bao giờ tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống như bây giờ. Tôi quay sang nhìn Thomas rồi nói đùa với Monika:
„Vậy để con giới thiệu cho Thomas một cô gái Việt Nam xinh xắn nhé, biết đâu…“
Trong khi Thomas phá lên cười vì lời trêu trọc của tôi thì Monika vẫn giữ vẻ điềm đạm của mình:
„Nhưng chắc chắn sẽ không có một Nguyệt Trang thứ hai trong đời này…“
Tôi siết chặt bàn tay Monika và nói khẽ:
„ Con sẽ luôn xem bác như người mẹ thứ hai của mình“

***

Tôi quyết định ở lại Vienna đón giao thừa sau đó mới quay trở lại Đức để tiếp tục chương trình thực tập. Năm nay vì không biết là tôi sẽ „xuất hiện bất ngờ“ nên Monika đã mời những người bạn của bà tới đón giao thừa và cụng ly năm mới. Sau bữa tối, Thomas và tôi ra quảng trường thành phố xem bắn pháo hoa, chúng tôi hòa vào dòng người trong tiếng cười rộn rã, cùng nhau hát vang bản nhạc „Happy New Year“. Bất chợt Thomas tìm bàn tay tôi nắm khẽ, tôi quay sang nhìn anh nhưng Thomas vờ như không biết. Tôi để yên tay mình trong lòng bàn tay của Thomas và bỗng thấy dòng sông Danube đang cuồn cuộn chảy trong lòng…

Hoàng Yến Anh

 

 


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.