feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

           Chị quờ vội điện thoại và gọi cho chồng. Giọng nói bên kia có vẻ rất vội vã. Chị biết, giờ này chắc là chồng mình đang rất bận. Dẫu là thế nhưng chị vẫn gọi, mong sao anh sẽ làm thức tỉnh những đợt sóng đang cồn cào trong lòng chị.

 

Chị mong chỉ cần nghe thấy giọng nói của chồng là chị sẽ bản lĩnh vượt qua được thử thách này. Anh vẫn không hề hay biết mối nguy hiểm đang rình rập gia đình nhỏ của mình, dẫu đôi ba lần chị bóng gió xa xôi. Không biết là vì anh quá tin vào tình yêu của chị hay là vì anh quá bận với công việc kinh doanh mà không nhận ra sự thay đổi lớn trong chị. Vài ba câu hỏi qua loa, anh tắt máy. Những tiếng tút tút kéo dài ập vào tai chị những âm thanh nhức nhối. Sao giọng nói anh không còn đủ sức mạnh để làm chị tỉnh táo. Chị rơi vào trạng thái hoang mang tột cùng. Sự giằng xé làm cho đầu óc chị quay cuồng. Và chị biết mình cần một không gian khác ngoài căn phòng nhỏ bé chật hẹp này. Chị lao ra khỏi nhà không nhanh hơn tên bắn nhưng nhanh hơn bất cứ lúc nào, kể cả lúc trễ giờ đi làm.

 

Gió cao nguyên mang theo cái lạnh tê người. Mới chín giờ đêm thôi mà sao đường phố vắng ngắt. Trời trở lạnh gần cả tháng rồi chứ ít gì. Có lẽ vì vậy mà người ta ngại ra đường. Thường thì tầm này ở các quán cà phê và quầy bar vẫn còn nghìn nghịt. Nhưng sao hôm nay xe cộ dựng trước các quán cũng thưa thớt, lác đác vài chiếc. Chị tấp xe vào một quán vắng khách bên đường và gọi một ly cốc tai hòng giải tỏa cái cảm giác ngột ngạt, cái cảm giác phải kìm nén đến khó chịu. Thứ nước trộn lẫn nhiều vị này không còn làm chị thích thú mà ngược lại nó trở nên cay nồng làm chị phải cau mặt. Chị đành uống vội li nước trà bên cạnh. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp đầu lưỡi. Chị thấy đầu óc thư giãn đôi chút. Nhưng không đầy một phút, hình ảnh người đàn ông ấy lại choáng ngợp trong đầu chị, mọi sự tỉnh táo lại biến mất, chị lại rơi vào cảm giác chống chếnh như đang đi trên không trung. Nhạc Phú Quang nhẹ nhàng mơn man hòng xoa dịu chị. Nhưng tại sao lại bằng những lời ca ấy “anh xa em trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ, biển vẫn cậy mình dài rộng thế, xa cánh buồm một chút đã cô đơn...” Chồng chị đang xa chị đấy. Ngặt nỗi sự lẻ loi thẫn thờ trong chị lúc này hình như không phải là dành cho chồng chị. Bởi chị vừa mới nói chuyện với chồng trước đây chưa đầy ba mươi phút. Nhưng chẳng có cảm giác gì cả. Bởi lòng chị bây giờ đang gửi gắm cho người đàn ông ấy. Người đàn ông có ánh mắt buồn như nước hồ thu.

 

Anh không phải là sếp của chị. Anh là đối tác làm ăn với công ty của chị. Vài lần gặp gỡ vô tình trong các cuộc nhậu mà chị không được phép vắng mặt, anh và chị chợt hốt hoảng nhận ra cảm giác khác lạ khi ánh mắt họ chạm nhau. Không phải là ánh mắt giữa hai đối tác làm ăn. Cái ánh mắt ấy kỳ lạ lắm. Nó khiến chị giật mình khi vô tình chạm phải, rồi những lúc cố tình chạm phải ánh mắt ấy chị sững sờ khi nhận ra điều không bình thường nơi anh. Những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn vu vơ đã kéo chị trượt dài trong cảm giác được yêu thương. Cái cảm giác mà từ lâu lắm rồi chị không còn cảm nhận được từ chồng mình. Chị như trẻ đi vài tuổi. Sắc mặt lúc nào cũng hồng hào, miệng hay mỉm cười và mắt cứ xa xăm tận chốn nào. Mọi người trong công ty thấy lạ buông lời trêu chọc. Mặc kệ, chị thích thú với cảm giác này. Cái cảm giác được trở về với những ngày đầu biết nhớ nhung.

 

Thỉnh thoảng chị hay bắt gặp vài mẫu chuyện trên báo phụ nữ đại loại về các cuộc tình nơi công sở. Chị thường nhìn các nhân vật bằng một cặp mắt khinh bỉ và đôi khi không thèm đọc nốt xem thử kết thúc của những cuộc tình ấy như thế nào. Có điều chị không bao giờ ngờ tới là việc này lại vận vào đúng ngay cuộc sống gia đình chị. Tuy là chưa bao giờ chị bước qua giới hạn cho phép của một người vợ. Chưa bao giờ chị để cho bàn tay của mình đặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh (chị tin là tay anh ấm áp) để cảm nhận sự run rẩy và nhịp đập không bình thường trái tim mình. Cái cảm giác kỳ lạ ấy cứ thúc giục chị, bắt chị phải định hình cho được tên gọi của nó cụ thể là gì. Bản thân chị cũng muốn khám phá. Nhưng chị sợ một khi tấm màn bí mật được vén lên rồi thì chị sẽ như thế nào. Liệu chị có đủ dũng cảm để rũ bỏ gia đình đi theo tiếng gọi của điều mà chính chị cũng đang mơ hồ chưa gọi thành tên kia.

 

Anh không hứa hẹn điều gì về tương lai. Nghĩa là kế hoạch trong tương lai của anh không hề có bóng dáng chị. Điều đó đơn giản thôi. Vì anh đang có một trách nhiệm nặng nề. Có lẽ là không đơn thuần chỉ là trách nhiệm. Đôi lần chị nghĩ vậy. Con anh chưa lớn và vợ anh cũng nổi tiếng là hoa khôi một thời. Người đàn bà đó đủ thông minh và tỉnh táo để lèo lái con thuyền gia đình mình đi đúng hướng. Tất nhiên trên con thuyền đó không thể có bóng dáng của chị rồi. Không ai dại gì đi làm vấy bẩn một cái áo trắng tinh để rồi chính mình phải mặc cái áo vấy bẩn ấy. Chị biết anh luôn để điện thoại ở chế độ rung và cẩn thận xóa ngay những tin nhắn vừa mới nhận. Cũng giống như chị thôi. Chị cũng có muốn làm vấy bẩn bất cứ điều gì đâu. Mà ở đời ranh giới giữa cái mình muốn và không muốn đôi khi cũng khó xác định rạch ròi. Như bây giờ chẳng hạn. Chị muốn được cùng anh đến một nơi thật xa không ai quen biết để cùng nhau xác định và làm rõ cái ranh giới giữa tình bạn và tình yêu kia. Nếu là bạn thì tất nhiên phải khác. Còn nếu là tình yêu thì... thì... thì... Chị cũng không biết thì sao nữa. Chị chưa chuẩn bị gì cho lúc phải đối mặt với sự thật. Vì thế, chị lại muốn trốn tránh mọi thứ. Kể cả anh.

 

Có một điều chị luôn cảm nhận được đó  là mọi lời nói của anh đều chứa đựng yêu thương. Chị có quyền tin vào cảm giác của mình. Và có lẽ anh cũng đã cố tình để cho chị tin như vậy. Chính vì điều đó nên chị càng khao khát được một lần cảm nhận sự dịu dàng từ đôi môi anh, sự quyến rũ từ đôi mắt anh, sự nồng nàn từ nụ cười anh, sự mạnh mẽ từ người đàn ông trong anh. Nhưng rồi để làm gì? Để lại quắt quay trong những thiêu đốt do mình tự tạo ư? Những giây phút tỉnh táo hiếm hoi đó làm cho chị vững tin hơn. Chị phải vững tin để ít nhất mình không tự làm tổn thương chính bản thân mình. Nhưng sao lâu không thấy anh nhắn tin chị cảm thấy trống vắng quá. Chị không cho phép mình có cái ý nghĩ ấy, nhưng quả thật càng cố tránh xa anh thì lại càng cảm thấy khoảng cách giữa chị và anh càng gần hơn. Mỗi cuộc điện thoại chỉ là những lời nói bâng quơ thôi mà sao lòng chị rộn ràng niềm vui khó tả. Điều này làm cho chị càng có thêm cảm giác tội lỗi khi đứng trước con. Dù con chị không thể nào nhận ra được những đổi thay rõ nét trong tính tình và trên khuôn mặt chị nhưng sự ngây thơ của con làm cho chị cảm thấy đau lòng. Cứ như mình vừa mới làm vỡ một vật gì đó rất thiêng liêng.

 

Người đàn bà khao khát được yêu thương vẫn trỗi dậy trong chị. Thật khó khăn để xua đi những ý nghĩ tội lỗi với chồng. Một nụ hôn khi yêu là một thứ gia vị như mì chính cánh không thể thiếu trong một bữa ăn ngon. Vật mà đã rất lâu rồi chị thèm muốn cái cảm giác được ngây ngất của mì chính cánh ấy. Điều này có gì sai trái không khi đôi lúc chị ước được chạm môi mình vào đôi môi kia. Dù chỉ một cái thật nhẹ, rồi thôi. Và chị tin rằng anh cũng vậy. Anh cũng đang khao khát một lần chạm thật nhẹ môi anh lên môi chị, rồi thôi.

 

Bây giờ đã là hai mươi hai giờ ba mươi phút. Nghĩa là đã hơn một tiếng đồng hồ chị ngồi một mình để suy ngẫm, để dằn nỗi khát khao vô hình trong lòng chị. Ly cốc tai tan loãng trên bàn. Ấm trà nguội ngắt từ khi nào không rõ. Nhạc đã tắt và dường như quá cũng đã vắng người. Tiếng người bồi bàn nhắc nhở về thời gian khiến chị giật thột. Chị rút ví tính tiền rồi vội vàng rời quán. Đường phố vắng hoe.

 Không hiểu sao chị lại cho xe chạy về hướng trái ngược với nhà mình và dừng xe lại cách nhà anh một đoạn ngắn. Bóng đèn đường bị cháy hắt lên mặt đường một quãng tối đủ cho chị giấu bớt nỗi ngượng ngùng trong lòng. Chị chỉ đứng đây một chút thôi. Một chút thì có làm sao đâu cơ chứ. Chị tự nghĩ như vậy rồi rút trong túi ra một cái khẩu trang. Chị nghĩ như thế sẽ an toàn hơn. Mười lăm phút trôi qua. Chị lấy điện thoại bấm số. Vừa lúc chị định bấm phím “call” thì cũng là lúc chị thấy cửa nhà anh mở. Ánh sáng làm chói mắt chị, theo phản xạ chị đưa tay lên che mắt. Anh dắt xe ra và người đàn bà bên anh bế đứa bé đặt lên yên còn tay kia thì vén cái váy bầu cho gọn rồi nhấc người ngồi lên. Bàn tay ấy vịn vào hông anh thật tình cảm. Chị chưa kịp định thần thì chiếc xe lướt qua thật nhanh trước mặt chị. Người đàn ông ấy không nhận ra người quen nên khuôn mặt vẫn bình thản đến là.

Chị thấy nhói trong lòng. Hình ảnh một gia đình hạnh phúc trước mắt chị khác hẳn những gì anh thường nói. Giờ này gia đình anh ra khỏi nhà không mục đích nào khác là đi ăn khuya. Anh cần tẩm bổ cho vợ và cho đứa con chuẩn bị chào đời mà. Chị biết anh vẫn rất yêu vợ. Có chăng là những lúc bất đồng ý kiến, bất đồng quan điểm anh mới cảm thấy mỏi mệt và muốn giải tỏa stress mà thôi. Sao những lúc ấy chị không tỉnh táo để nhận ra điều này. Hơn ai hết chị hiểu rằng một  người thương con như anh sẽ không bao giờ lựa chọn biện pháp khác ngoài gia đình. Có lẽ chị luôn thiếu sự quan tâm chia sẽ kịp thời từ chồng mình nên mới có những khắc khoải từ người đàn ông khác. Mà người đó không ai khác ngoài anh. Giờ đây, khi trước mặt chị là một gia đình vẹn toàn hạnh phúc, chị càng thấy mình không có quyền và không được quyền xâm phạm. Lẽ ra chị nên hiểu ngay khi vừa mới nhen nhóm những cảm xúc lạ trong lòng. Điều chị vừa mới ngộ ra khiến cho chị ngợp thở. Có một vết cắt vô hình cứ cứa mãi cứa mãi. Chị cảm thấy rã rời.

Hình như đến lúc này chị mới sực nhớ ra mình chưa đón con. Giờ này chắc thằng bé đã ngủ rồi. Thể nào ông bà ngoại cũng sẽ rầy chị. (Mặc dù ba mẹ chị vẫn hiểu công việc của chị nhiều lúc phải làm tăng ca đến tận nửa đêm mới về.) Chao ôi, chị cảm thấy ngượng ngùng quá đi mất. Tới nước này rồi mà còn để cho trái tim mình lỗi nhịp. Chồng chị là một thương gia thành đạt. Chị lại có bửu bối là đứa con trai bụ bẫm. Vậy mà, ... . Lần này chồng chị về nước chị sẽ không để cho anh thường xuyên vắng mặt ở nhà nữa. Chứ cứ như thế này, rồi cũng có lúc chị hất đổ tất cả mất. Người ta nói “đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu” đó thôi. Chị không muốn sự “sâu sắc như cơi đựng trầu” của mình phá vỡ hai mái ấm gia đình. Điều đơn giản thế sao giờ chị mới nhận ra. Ngay giây phút này, có một cái gì đó lại tiếp tục rạn vỡ trong chị, nhưng chị biết, dù chị có làm bất cứ điều gì, thì người đàn ông ấy vẫn luôn bên chị và luôn cười với chị. Vậy cũng quá đủ rồi. Chị nghĩ như thế trong lúc hối hả vội vàng quay xe về nhà ba mẹ để đón con, cũng là để tự an ủi mình không khóc. Giọt nước mắt này phải chờ đến ngày chồng chị về mới được phép rơi ra. Phần là để hối lỗi cùng chồng. Phần là để ru mình thôi đừng nông nổi. Phía bên kia của sự yếu đuối là hạnh phúc. Chỉ cần chị cứng rắn vượt qua. Không ai có thể giúp chị trong lúc này, nhưng chị biết chị sẽ làm được nếu chị cố gắng bằng tất cả nghị lực của mình. Lúc này chị mong chồng chị tha thứ cho những dại khờ, nông nổi của chị biết bao dù anh không hề hay biết điều gì. Giá như bây giờ anh có mặt bên chị, ngay lúc này. Bên kia đại dương, không biết anh có chợt rùng mình như chị?

May mà... 


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.