Bạn cứ hỏi bao giờ con trở lại
Biền biệt khắp phương trời không chán nữa hay sao?
Con chỉ lặng im, mỉm cười rồi nói
“ Về chứ, mẹ cha mong…”
Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!
Tạp Chí Hương Việt
cầu nối quê hương
Bạn cứ hỏi bao giờ con trở lại
Biền biệt khắp phương trời không chán nữa hay sao?
Con chỉ lặng im, mỉm cười rồi nói
“ Về chứ, mẹ cha mong…”
Trước lúc đi làm, vợ tôi dặn: "Em đã điện mời cơm anh Phong chiều nay. Anh định đạo diễn món gì, ghi ra giấy, đưa osin đi chợ". Nói rồi, nàng rồ xe, lao vút ra khỏi cửa.
Vào tháng ba của năm cuối đại học, tôi rủ Lâm về quê tôi chơi. Lúc này đã chuẩn bị xong luận văn tốt nghiệp, cũng phải tự thưởng cho mình mấy ngày thư giãn chứ.
Em thiếp ngủ trong vòng tay êm
Cùng lời thì thầm trong đêm sâu thẳm
Dịu dàng lắng nghe những lời anh đằm thắm
“ Ngoan nào, anh thương…”

Ngủ đi anh
Em đang đặt tay mình vào tay anh đấy
Trong bóng đêm có bao giờ anh thấy
Dịu dàng vòng tay em?
„ Chị ơi, bó hoa này giá bao nhiêu ạ?“ Tâm vừa hỏi chị bán hàng vừa đưa tay vuốt những bông hồng còn chớm nụ. Bó hoa này đủ đúng 25 bông, tròn với số tuổi của Thanh. Tâm đã quyết định mua bó hồng này để dành tặng cho Thanh – cô bạn gái thân nhất của mình nhân ngày sinh nhật.
…Dạo gần đây, tôi thường nhận được những tin nhắn và email của các em, các bạn hỏi rằng „ Làm thế nào để có thể quên được một người mà mình đã từng yêu?“. Tôi thường lặng người rất lâu trước mỗi câu hỏi đó, bởi đã rất nhiều lần trong đời, tôi cũng đã tự hỏi mình những điều như thế !
Tôi và anh quen nhau rất tình cờ, tình cờ đến rồi tình cờ đi… thấm thoát đã hơn 15 năm. Ngày ấy, tôi là cô bé học lớp 9, nổi tiếng chăm chỉ và học giỏi; còn anh là… cậu - phụ huynh của một người bạn trong lớp.

Em giấu giọt nước mắt
Sau nụ cười trinh nguyên
Em giấu những lời nguyền
Sau lời ru rất khẽ

Anh là con sóng
Em bờ cát êm
Sóng vỗ dưới trăng
Cát chìm biển cả
Chiều qua, tôi đã bất ngờ khi nhận được email của một người bạn xa lạ từ Việt Nam gửi sang, bạn viết: „ Tôi là một người trẻ thầm lặng luôn dõi theo những trang viết của chị suốt 2 năm qua. 
Chị em mình
chưa bao giờ ta gặp nhau đâu
Nhưng thẳm sâu
lại biết về nhau đấy
Bởi mình cùng
yêu một “gã dở hơi”
Có khác chăng
chị là người đến trước
Còn em là
người hiện tại phía sau…
Tôi có một anh bạn ở Đức hơn 20 năm. Khi trở về thăm nhà, trông bạn chả ra dáng Việt kiều tí nào. Gầy, đen, râu tóc xồm xoàm, áo sơ mi vải cotton một màu hay áo jean bỏ ngoài quần jean hoặc ka-ki dáng thụng. Trang phục và phong cách vẫn như ngày ở Việt Nam, chả ăn nhập gì với thời trang hiện nay. Hỏi tại sao thì bạn cười khà khà: Mình mặc cái gì mình thấy thoải mái, thời trang làm gì? 
Trong suốt như giọt sương
„Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Mùng 8.3 năm nay đối với tôi cũng không có gì đặc biệt so với mọi năm, không hoa, không lời chúc tặng cuả 1 người đặc biệt. Nếu có chăng thì chỉ là mấy câu chúc chung chung của lũ con gái với nhau hay mấy dòng chúc chung được gửi đại trà qua yahoo.
1. CHUYỆN Ở ĐỨC:
Bạn bè không ai dấu nổi được sự ngạc nhiên khi tôi giới thiệu Khương là người yêu mới của mình. Kể từ ngày chia tay Hải cách đây hơn một năm, không ai nghĩ rằng tôi lại có thể yêu lại nhanh một cách đến vậy, không những thế tôi lại còn „ vơ phải một người không xứng đôi vừa lứa với mình“ như lời nhỏ Thu nói.
Tại sao truyền thuyết về đôi trai gái này cứ ray rứt mãi trong tôi. Đã một thời lũ thanh niên choai choai chúng tôi nằm dài bên bờ cát sông Đà để cùng nhau bàn luận, đã phẫn nộ về một Mỵ Châu bởi „Trái tim nhầm lẫn để trên đầu!” trong một bài thơ Tố Hữu đã viết như thế?

Đêm đầu xuân se lạnh
Lòng chợt chẳng bình yên
Thèm hơi bàn tay ấm
Ai gieo chi nỗi niềm...!
