Trên khoảng đất trống xanh rợp màu cỏ non, đó đây những nhóm người đang thả diều... Thật ồn ào, nô nức. Ai cũng muốn diều mình bay cao nhất nên ra sức thả dây, kéo diều. Tiếng í ới, reo hò khi chiếc diều bứt khỏi tất cả diều khác. Đúng là lúc vui chơi, người lớn cũng như trẻ con.
Cái trò chơi dân gian mà ngày xưa chỉ dành cho những đứa trẻ lam lũ, con nhà nông, không được đến trường như con nhà địa chủ. Những đứa trẻ ngồi trên lưng trâu, xem da trâu là bàn học, tay cầm sáo thổi đồng dao, thỉnh thoảng nguệch lên lưng trâu vài nét chữ vớ vẩn vừa học lỏm đâu đó. Bạn của chúng là những chú trâu, là cỏ, là đồng lúa, là gió bạt ngàn, là những lời hát ca vô tư giữa trời đất.
Bây giờ thả diều lại như là mốt, người người vui chơi, diều diều bay cao. Ngồi nhìn mọi người thả diều, em thấy thật thích thú.
Trên bầu trời trong, vài gợn mây trắng xa kia, những cánh diều đủ màu sắc rực rỡ, đủ hình dáng đang bay lượn thỏa chí. Có những con diều bay thật cao, qua khỏi tầng mây, có những con diều chao lượn vụng về trong gió... cũng có những con diều lảo đảo muốn ngã xoài trên mặt đất. Diều xanh, diều đỏ, diều vàng... muôn màu sắc. "Cuộc sống như bầu trời, lúc trong xanh, lúc u tối... Con người như những cánh diều muôn màu, muôn vẻ, muôn trạng thái..."
- Diều bay lên vì sao hả anh?
- Diều bay lên vì không khí nâng nó lên...
- Vậy ư?
- À, không hẳn... để anh nhớ xem định luật vật lý nói thế nào để nâng diều bay lên cao nhỉ.
- Phải đợi anh tìm hiểu từ kiến thức khoa học á?
- Thôi anh biết rồi. Những con diều bay lên vì chúng ngược gió.Ngược gió. Đúng rồi. Những con diều bay lên nhờ chúng ngược gió. Càng ngược chúng càng bay cao. Bay đến tầng trời khoáng đãng và tự do. Nơi đó, mọi vật thật bé nhỏ, bé nhỏ trong mắt diều hay thậm chí gần như không còn rõ nét nữa.
Bất chợt em lại ước mình như cánh diều. Cánh diều no gió trong trời không. Khi ấy em sẽ nhìn xuống và hạnh phúc vì mình đang bay, bay cao, bay xa, khỏi những ràng buộc trong em.
- Anh à, em muốn được tự do như những cánh diều kia.
- Muốn bay, em phải ngược gió, liệu em đủ sức không?
- Em sẽ vượt gió, đạp gió để lên được mây ngàn.
- Gió vô tình và mạnh mẽ lắm. Gió sẽ hất em ra khỏi quỹ đạo em muốn, làm em lộn vòng rồi ngã khi chưa kịp tới nơi em muốn. Em sợ không?- Thật vậy sao? Gió vô tình thế! Nhưng em vẫn muốn bay. Gió cản thì em sẽ xem đó là lực đẩy em lên. Gió càng ngăn em, em càng muốn vuợt qua. Em sẽ cưỡi gió, bay lên những tầng mây. Ở đó em sẽ nhìn xuống, mọi thứ đã xa em thật... và em không còn lo ngại chúng nữa. Nhưng...
- Nhưng sao hả em?
- Diều muốn bay phải có dây nắm!
- Vậy anh sẽ làm dây nắm cho em. Anh sẽ nắm đủ chặt để em không bị quật ngã trước gió, nhưng cũng đủ lỏng để em có thể tự do giữa mây ngàn trời rộng...
- Vậy em sẽ bay, cao hơn cả mức em mơ tới. Vì với một người cầm dây an toàn như anh, em sẽ thoả sức tung mình. Em ngược gió để thấy mình cứng cỏi hơn. Anh hứa đừng buông dây nhé.
- Anh hứa. Hãy cứ ngược gió để sống thật với những mơ ước của em. Hãy bay cao và mang theo giấc mơ anh với.
- Anh à, hay anh hãy là diều luôn đi, chúng ta sẽ bay cao, cùng bay cao.
- Nếu cả hai cùng bay... chúng ta sẽ cùng té. Em cứ bay, cứ tự do. Anh sẽ ở đây, sẽ luôn bên em. Không rời. Diều em còn bay, dây anh sẽ dài mãi theo giấc mơ em.- Tình yêu chúng ta như những con diều ngược gió. Gió càng mạnh diều càng phải vượt lên, đạp gió cỡi tầng mây.
- Phải, tình yêu chúng ta... và những người bạn giống như chúng ta hãy như những con diều, hãy bay lên vì... ngược gió.
Bay lên những cánh diều
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc