Bố vợ anh Hiệp vừa mất ở Việt Nam, Hội tâm giao chúng tôi hẹn tối tới nhà Hiệp chia buồn, làm cơm cúng vọng hương hồn bố anh ấy”.
Truyện ngắn
Đêm Noel...
Xe ngựa tiến về phía nhà thờ Con gà. Gã cởi chiếc áo giáng sinh khoác lên người nó, chùm lên đầu nó chiếc mũ ông già noel. Nó cảm thấy ấm áp đến lạ.. Gã khom người, đưa một tay trước mặt nó một cách đầy kiểu cách: “Bắt đầu từ hôm nay anh muốn được chính thức hẹn hò với em, cô bé ạ. Đồng ý nhé!”. Tự dưng vang lên trong đầu nó câu thơ nó đọc đâu đó: “Em và người ấy có thể chẳng là chi/ nếu một ngày kia anh không bỏ em về xứ lạ…”.
Tận cùng yêu thương
„ Sao anh chẳng bao giờ kể cho em nghe về cha?“,nàng cắt ngang cuộc nói chuyện khi tôi đang thao thao kể về mẹ, người đàn bà mà tôi yêu thương và kính phục nhất trên đời.
Nàng & tổ cúc cu...
Nàng mân mê tay qua ô cửa sổ, đôi mắt mông lung xa vắng như đang trôi suy nghĩ vào miền không định. Bỗng nàng quay lại phía tôi, giọng như một đứa trẻ được mẹ cho quà.
-Muội sẽ sinh con với anh, sinh 10 đứa luôn... Muội sẽ cho chúng học đàn, học hát, học vẽ...
Nàng bắt đầu mơ màng, hình ảnh cô gái con nàng, ngồi bên một ô cửa sổ với mái vòm thật lớn và chơi dương cầm, nàng tưởng tượng đến cậu trai con nàng mỗi buổi chiều đi lang thang vẽ, và nàng tưởng tưởng...
Bỗng mắt nàng trùng xuống phụng phịu
-Nhưng mà, Muội không biết dỗ trẻ con...
Người đồng hành
Trở về Việt Nam vào những ngày cuối tháng 5 trong khí trời oi ức của mùa hạ, Vân cảm thấy tinh thần không được phấn chấn. Lâu lắm rồi cô mới lại trở về cái xử sở mặn nồng của gió Lào và cát trắng này, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều so với ngày cô ra đi.