feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

Trở về Việt Nam vào những ngày cuối tháng 5 trong khí trời oi ức của mùa hạ, Vân cảm thấy tinh thần không được phấn chấn. Lâu lắm rồi cô mới lại trở về cái xử sở mặn nồng của gió Lào và cát trắng này, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều so với ngày cô ra đi.

 

 Bạn bè nói thạt chẳng sai chút nào, miền Trung lúc này đang là một nơi thu hút khách du lịch khá hấp dẫn và gần như dẫn đầu cả nước. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới đổ về để chứng kiến tiềm lực của miền trung quê cô. Ngồi tựa trên chiếc xe buýt hướng về phía biển, lòng Vân bỗng thấy nao nao. Lẽ ra hôm nay là ngày cô về ra mắt bố mẹ anh để chuẩn bị cho lễ cưới vào cuối năm sau khi tốt nghiệp khóa Quản trị Kinh doanh ở trường Đại học Gent của Bỉ, vậy mà bây giờ cô lại lang thang một mình ở cái thành phố biển này. Ngẫm nghĩ lai thì cuộc đời đôi lúc cũng thật bất công, „ nhưng chẳng sao, hạnh phúc còn dài và tình yêu không phải là tất cả“, cô tự an ủi mình như thế. Nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng rưỡi nữa xe mới đến biển, cô giết thời gian bằng cách đọc sách. Nhưng chỉ sau 5 phút cô đành phải gấp sách lại bởi sự ồn ào trong xe buýt. Ở Bỉ, ngoài những chuyến xe buýt trở học sinh đi dã ngoại thì không bao giờ ồn ào và náo nhiệt như thế, tất nhiên thỉnh thoảng vẫn có tiếng cười và tiếng thì thầm nói chuyện, nhưng chẳng bao giờ có chuyện ới gọi nhau ầm ĩ từ ghế đầu đến ghế cuối, càng không có chuyện mỗi khi xe tạm dừng giảo lao, hai phía bên đường là những người phụ nữ từ trẻ đến già đổ ập vào xe mới mua đủ thứ đồ ăn và đồ uống. Vân thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn nhã nhặn từ chối bằng một nụ cười…Không phải vì cô keo kiệt mà không bỏ ra 3000 đồng liền lẻ mua gói mía, mà cô sợ nếu ăn vào thì cái bụng của cô sẽ có vấn đề. Sự vệ sinh sạch sẽ ở Việt Nam vẫn luôn là một điểm nóng thì nhiều năm nay. Có thể những người đang sống ở Việt Nam lúc này họ sẽ thấy điều đó là quá bình thường nên vẫn còn nhiều người với tay qua cửa sổ xe buýt mua đồ.

 „Trách sao được họ đây“, Vân nhủ thầm. Nếu không có điều kiện ra nước ngoài học tập, không được đi đây đi đó, hẳn cô cũng giống như bao người khác lúc này mà thôi…

Xe chuẩn bị lăn bánh để chạy tiếp, vậy mà trên xe vẫn còn cô gái bán hàng rong không chịu xuống xe vì chưa lấy được tiền của khách. Vài tiếng xì xào từ ghế đằng sau và mọi người bắt đầu tỏ ra khó chịu. Vân quay mặt về phía sau để xem gương mặt của kẻ lừa, mua đồ của người ta rồi còn không chịu trả tiền. Khác với tưởng tượng của cô, đứng trước em bé bán hàng rong là một anh chàng Tây rất trẻ. Anh cố gắng nói tiếng anh với cô bé rằng anh chưa kịp đổi tiền Việt và chỉ có đồng euro để trả, nhưng cô bé hàng rong cả đời chưa một lần nhìn thấy đồng euro bao giờ nên nhất định không chịu nhận, mà chỉ đòi tiền việt. Nhìn cái gương mặt hết sức khổ sở của anh, Vân mỉm cười bước xuống và đưa cho cô bé tờ 20.000.
-„ Tiền của em nè, số dư còn lại chị tặng cho em đấy. Em xuống xe mau đi, bác tài chuẩn bị chạy rồi đó!“

Cô bé cầm vội tờ 20.000 với vẻ mặt biết ơn, nhoẻn miệng cười rồi bước xuống. Anh chàng Tây dù không hiểu trọn vẹn cuộc đối thoại nhưng cũng đủ thông minh để hiểu tấm lòng của Vân.

-„ Thạnk you very much!“, anh cảm ơn với một giọng hết sức chân thành.

-„ No problem !“, cô mỉm cười đáp trả. “ Where are you from ?”

-“ I´m from Belgium “, anh nhã nhặn.

Cô chợt ồ lên và “ bất ngờ” anh bằng giọng tiếng Pháp của mình “ Vậy thì chúng ta là đồng hương của nhau rồi đấy. Bỉ là quê hương thứ 2 của tôi từ nhiều năm nay”. Sau câu giới thiệu bằng tiếng Pháp hết sức dễ thương của cô, anh cũng bất ngờ không kém và cuộc trò chuyện bằng tiếng Pháp của một cô gái Việt Nam và một chàng trai người Bỉ bắt đầu từ trên một chuyến xe buýt đã gây cho bao người trên xe một sự tò mò, không một ai hiểu họ nói những gì nhưng bông nhiên trên xe mọi thứ dường như lặng hẳn và có vẻ như là ai cũng muốn theo dõi cuộc nói chuyện giữa cô và anh.
-“ Em về Việt Nam thăm gia đình sao mà lại phải đi du dịch một mình?”, giọng anh tò mò.

-“ Thế sao anh lại về Việt Nam một mình? Thông thường những người ở phương Tây đi du lịch thường đi có đôi, trừ khi….”, Vân bỏ lửng câu nói với hy vọng anh hiểu ý cô nói.

-“ Em nói đúng cô gái ạ”, giọng anh tỏ vẻ thành thật. “ Nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”

-“ Nhưng ở Việt Nam có luật là đàn ông phải trả lời phụ nữ trước!”, giọng cô hóm hỉnh.

-“ Luật của nước em hay luật của em vậy?”.

Vân đỏ mặt rồi ậm ừ: “ Luật Việt kiều “

-“ Em trả lời thông minh lắm!”

-“ Em học những thứ đó từ đất nước của anh mà !”

Anh bỗng phá lên cười “ Mọi cô gái Việt Nam đều như em à ?”

-“ Không, họ khác em nhiều. Họ giỏi hơn, đảm đang hơn, dịu dàng hơn , không dễ nổi loạn như em và…”

-“ Và không bao giờ đi du lịch một mình như em? “, anh tiếp thay lời cô.

-“ Anh tài thật đó. Bây giờ thì nói cho em biết lý do vì sao anh lặn lội về Việt Nam vào những ngày nóng nực này, hẳn chắc chắn đó không thể là một lý do tầm thường được!”

-“ Có lẽ tôi phải gọi em là thầy bói của tôi mới được”, anh nửa đùa nửa thật.” Tôi về Việt Nam để muốn hỏi bố mẹ cô người yêu cũ rằng tại sao ngày ấy họ không chấp nhận cho con gái họ yêu một chàng “ mắt xanh mũi đỏ” như tôi.

-“ Hóa ra người yêu cũ trước đây của anh là người Việt Nam ?”

-“ Ừ! Nhưng cô ấy đã bỏ tôi từ hơn 1 năm nay rồi”, như được thể, anh bắt đầu phàn nàn” cho đến giờ tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao các cô gái Việt Nam dù rất thành đạt và rất giỏi nhưng không bao giờ dám làm trái ý bố mẹ họ, không dám đấu tranh đẻ bảo vệ tình yêu. Nhưng tệ hơn nữa, tôi càng không hiểu tại sao các cụ chưa một lần tiếp xúc với tôi đã phản đối kịch liệt, mà tôi đâu phải là thằng bỏ ngoài xó chợ đâu cơ chứ, cũng được ăn học tử tế, cũng có bằng Đại học hẳn hoi và nhìn cũng đâu đến nỗi như ….Chí Phèo”

Vân bật cười trước câu trả lời của anh, hẳn ngày xưa khi còn yêu nhau, cô ấy đã kể cho anh nghe câu truyện “ Chí Phèo& Thị Nở” nên giờ anh vẫn còn nhớ rất dai.

-“ Có gì đáng buồn cười lắm sao?”, anh chau mày. Cô vội vàng xin lỗi và giải thích rằng cô không cười anh vì những điều anh kể, mà vì anh biết đến Chí Phèo. Rồi cô nhẹ nhàng giải thích cho anh nghe cái phong tục và quan điểm của người Việt Nam, đặc biệt là những bậc làm cha, làm mẹ, “ rằng họ sợ họ sẽ mất con gái họ, vả lại rào cản ngôn ngữ cũng đóng một vai trò không nhỏ “

-“ Tôi yêu con gái họ chứ có nuốt chửng cô ấy đâu mà các cụ phải lo như vậy? “

Nhìn cái bộ mặt thê thảm của anh, Vân không dám cười. Cô nhẹ nhàng truyền lại cho anh những suy nghĩ đã chắc như đinh đóng cột của các bậc làm cha, làm mẹ ở Việt Nam.

-“ Dù sao thì anh cũng nên hiểu cho cô ấy. Cô ấy là người thiệt thòi hơn cả vì phải đứng giữa bên tình và bên hiếu mà. Anh hãy tin tôi đi, hẳn cô ấy còn đau khổ hơn anh nhiều”

-“ Đau khổ gì cơ chứ khi mà nửa năm sau cô ấy đã có người yêu mới rồi “, giọng anh phẫn nộ.

Lúc này thì Vân cũng không biết nên nói gì vì mọi lời giải thích lúc này cũng trở nên vô nghĩa. Cô đâu biết cô gái kia là ai, là người như thế nào đâu mà có thể đánh giá, nhận xét. “Sự im lặng lúc này có lẽ là vàng”, cô tự nhủ.

-“ Nếu em là cô ấy, em sẽ xử sự thế nào?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Vân hết sức bố rối, vì ngay cả bản thân cô cũng chưa bao giờ thử đặt mình một lần vào vị trí ấy. Cũng đúng thôi, suốt mấy năm yêu xa, cô không bao giờ nghĩ đến một người đàn ông Việt Nam khác, huống chi là một chàng Tây. Mọi tình cảm cô đều dành trọn cho Tiến, cô đã tin vào tình yêu của anh, tin vào những gì hai người đã hứa hẹn với nhau.

-“ Em cũng không biết nữa. Nói chung, cũng tùy từng hoàn cảnh anh ạ….và cũng tùy vào tình yêu của hai người dành cho nhau lớn thế nào. Thật ra ở Việt Nam khi các ông bố bà mẹ phản đối chuyện yêu đương của con cái là bởi họ sợ con cái họ sẽ khổ, nhưng cũng có những cô gái rất dũng cảm và đứng ra đấu tranh, dám làm và dám chịu, và đến khi có cháu ngoại rồi thì mọi giận hờn gần như được xóa bỏ, bởi họ chỉ mong có cháu ngoại để bế !”

-“ Cảm ơn em, giờ thì tôi cũng hiểu thêm được phần nào về phong tục của nước em rồi”, anh tỏ vẻ tiếc nuối “ giá mà được biết em trước, được em chỉ giáo những điểu này chắc bây giờ tôi cũng không đến nỗi phải đi lang thang một mình như thế này”

-“ Biết đâu trong lần lang thang này anh lại kiếm được cá lớn thì sao Anh học đủ lý thuyết của em rồi thì bây giờ có thể thực hành luôn được rồi đấy”, cô nháy mắt tinh nghịch.

-“ Nghe em nói xong, chắc tôi khôn dám đụng chạm tới con gái Việt Nam nữa đâu “

-“ Em làm anh sợ con gái Việt Nam rồi à?”, cô cười nắc nẻ “ Anh yên tâm, không phải cô nào cũng như em đâu. Anh chỉ cần yêu bố mẹ cô ấy là mọi chuyện sẽ hoàn hảo”

“ Hả ? Yêu bố mẹ cô ấy?”, mắt anh nháy liên tục “ em nói tôi yêu bố mẹ cô ấy ? Chúa ơi, tôi đâu có ý định lấy họ đâu. Em biết không ? Ngày xưa khi tôi yêu cô bạn gái người Bỉ, bố mẹ cô ấy còn phải lấy lòng tôi nữa cơ đấy Luật của nước em quả là “ luôn đi ngược với thế giới” !”
Cô bật cười. Ngẫm nghĩ thì trong từng câu nói của anh có cái đúng, có cái sai. Nhưng Việt Nam dù có thế nào thì cũng là Việt Nam của cô. Thấy cô không nói gì , anh lắc nhẹ tay cô rồi bảo “ Mà này, em vẫn chưa nói cho tôi biết vì sao em đi du lịch một mình đâu đấy !”

-“ Thì cũng giống anh thôi”

-“ Là sao?”

-“ Bị người yêu cắm sừng !”

-“ Trời ơi, đẹp như em mà còn bị cắm sừng. Bộ anh chàng người yêu của em bị mù hay sao ?”

-“ Người ta thả cá lớn để bắt cá to mà anh”

-“ Tôi không hiểu “

-“ Lẽ ra lần về Việt Nam này của em, bọn em định đến thưa chuyện với bố mẹ anh ấy và nếu được bố mẹ anh ấy đồng ý thì 2 đứa cũng sẽ tính đến chuyện kết hôn dần dần sau khi em tốt nghiệp xong vào cuối năm nay. Nhưng khi về Việt Nam thì em biết anh chàng có một mối quan hệ khá đậm với một cô đồng nghiệp trẻ “

-“ Rồi em chia tay anh ta ?”

-“ Đương nhiên !”

-“ Trời ơi, sao con gái cứ yêu nhau chưa đầy năm bữa nửa tháng là chia tay vậy ?”

-“ Trời ơi, sao đàn ông miệng thì nói yêu một người nhưng vẫn có thể quan hệ cùng một lúc tới mấy người liền “, cô cũng trả đũa không kém phần quyết liệt.

-“ Thế cuối cùng em có gặp ba mẹ anh ta không ?”

-“ Có chứ . Người lớn đâu có lỗi gì trong chuyện này đâu.”

-“ Họ phản ứng thế nào ?”

-“ Vẫn xem như con. Nhưng mà là con gái !”

-“ Thế ở Việt Nam cứ không thành con dâu thì trở thành con gái à ?”

Vân bật cười trước câu hỏi hết sức “ dễ thương” của anh chàng ngoại quốc. Biết giải thích như thế nào cho anh hiểu đây khi mà cái phong tục của ngươi Việt đôi khi quá rắc rối và đa dạng, mà anh thì toàn hỏi những điều không đầu không cuối khiến cô chỉ còn nước cười trừ.
Chợt có tiếng phát ngôn của bác tài từ trên xe, rằng mười phút nữa xe sẽ vào bến. Mọi người lục đục soạn sửa lại đồ và những tiếng gọi nhau í ới lại bắt đầu. Khi xe dừng lại hẳn, Vân đã thấy nhỏ Lệ đang vẫy tay ra hiệu cho cô. Cô chủ động bắt tay anh chào tạm biệt “ Còn duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, chúc anh những ngày còn lại ở Việt Nam thật vui vẻ, Khi nào có tin vui nhớ báo cho em biết !”, cô nháy mắt nhìn anh rồi hòa vào dòng người.

Anh chưa kịp nói lời cảm ơn thì bóng cô đã khuất, anh đứng lặng nhìn cô cho đến khi không còn nhìn thấy vệt áo màu vàng trên vai cô nữa thì mới quay về hướng Khách sạn. Anh chột dạ “ Tên cô ấy là gì vậy nhỉ ?”
2 tháng sau khi Vân quay trở lại Bỉ để chuẩn bị những thủ tục còn lại trước khi nhận bằng tốt nghiệp thì Sơn – anh bạn Việt Nam duy nhất học cùng trường Đại học với cô, đưa cho cô một phong bì nhỏ với một điệu cười tinh quái. “ Em về Việt Nam tẩm bổ kiểu gì mà vừa xinh, vừa béo ra, nhìn phát ghen tị. Chẳng bù cho anh bên này, hai tháng em về Việt Nam anh sút mất 3 kg vì không tìm được chỗ ăn ké, người gầy tòm, mất hết cả phong độ rồi !”

Cô xí một tiếng rồi la lên “ trời ơi, hóa ra mình bị lợi dụng một cách trắng trợn 5 năm nay. Giờ chuẩn bị kiếm được tiền rồi, lo mà trả nợ lại cho em đi nhé !”, cô vừa nói vừa mở phong thư với vẻ mặt hồi hộp. Nét chữ con trai rắn rỏi đập vào mắt cô.

“ Chào em,
Tôi là Felix – người đã ngồi cùng em trong chuyến xe buýt tới Nha Trang. Hy vọng em còn nhớ ! Hãy liên lạc với tôi theo địa chỉ email này …@...Tôi có một niềm vui muốn chia sẻ cùng em ! Mong tin em. Felix “

Cô mỉm cười, nhất định cô sẽ liên lạc với anh để biết cái niềm vui ấy rồi. Làm sao cô có thể quên được anh và cái chuyến đi đáng nhớ ấy được cơ chứ. Bỗng dưng cô giật mình:

“Mà sao anh chàng lại tìm được địa chỉ của mình nhỉ ?”

Giọng Sơn từ trong bếp vọng ra: “ Ối giời ơi, đi đâu em chả khoe cái trường Đại học của em, mà ở cái trường này ngoài anh ra, đâu còn em Việt Nam nào nữa đâu. Tìm em dễ như ăn cháo….Thôi, mau vào ăn món cháo gà anh chiêu đã hôm nay nào !”
Cô mỉm cười nhìn về phía xa xa, những vạt nắng của mùa hè Bỉ thật dễ chiu, nhưng không hiểu sao cô lại thấy nhớ đến vô cùng cơn gió Lào của miền trung sỏi đá. Cô mở tung cánh cửa sổ để cho gió lùa vào, khẽ nhắm hờ đôi mắt để cho dòng cảm xúc lâng lâng ùa về…


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.