Chiều muộn, nó chui tọt vào quán café. Ngồi một mình. Trốn ngày, trốn những âu lo đời thường. Gọi ly nước đắng ra để nhìn ngắm. Lòng lịm đi yếu ớt. Ngoài kia, chiều đuổi người chạy tấp nập.
Nhìn mùa lơi lỏng trên đầu ngón tay, nó cười mình. Nhắm mắt mùa đã trôi tuột về phía hôm qua. Nó vẫn chưa mua được tấm rèm hoa cho nắng. Nó vẫn chưa vẽ xong một bông hoa. Trang viết nằm nghiêng mình dang dở. Nó để chuyện tình của nó treo lơ lửng… Mở mắt. Những cơn mưa đã về ngập phố. Mở mắt vẫn thấy mắt mình sầu hun hút.
Ai bảo nó vô tâm? Ai bảo nó hững hờ? Để thấy tiếc nuối nhìn màu tình nhạt thếch. Giờ còn lại, vẫn chỉ là những giấc mơ miên man…trôi lơ đãng.
Mỏi gối, đau vai. Nhìn lại mình. Sao thấy đơn côi. Lục lọi trong quá khứ…giấc mơ hôm qua, còn nguyên đó…buồn trơ trọi. Nó theo ngày, bỏ rơi giấc mơ của mình. Giấc mơ lên men, teo tóp làm lòng nó co thắt. Nó ngồi thừ. Nhìn chiều. Nhìn phố. Và nhìn đau đáu vào những giấc mơ.
Nó hứa gì với nó nhỉ? Đắp cho lòng mình vững khi mùa qua? Để cho lòng mình trôi đi thật nhẹ giữa quá khứ và hiện tại… Nó chạy theo ngày tất bật, để đêm về…ru lòng mình một mình thật nhẹ. Bằng những mảng kí ức có màu bình yên. Rồi vẽ. Vẽ thêm những giấc mơ màu mới cho ngày hôm sau. Nó nhìn mùa thật kĩ. Nhìn đêm thật sâu…để không lạc một khoảnh khắc nào. Ấy thế mà, nó để trôi lạc giấc mơ của nó. Trôi như chưa từng được trôi.
Nó nhìn về phía những chuyến đi. Nó thắp lửa cho tim nó. Nó quàng khăn cho lòng nó. Giữa mùa hè nhưng sao như đang lạc giữa đông. Nó lại nhìn một lần nữa về phía những chuyến đi. Nhìn về phía bình yên. Nhìn về hướng trở về. Nhìn về phía những giấc mơ… Giấc mơ của nó đang lang thang. Ừ, lang thăng đi rồi trở về nghen những giấc mơ. Đừng hư hao!
Nó thôi không nghĩ về màu hoa trắng. Cũng thôi những tách trà cúc cho hạ. Giờ trong nó chỉ còn là hương cúc thoảng trong ly rum thơm nồng mà nó chạy tìm khắp phố. Nhưng chỉ là thoảng. Nó vẽ tiếp bức tranh màu hạ. Thầy hỏi nó : “ làm gì có mã màu tên hạ?”. Nó không biết, nó đang pha màu loạng xạ...ra màu gì nó cụng gọi màu hạ hết
Miên Hạ của nó nằm buồn thiu. Nhưng biết sao được…nó hay thả lửng những chuyện tình. Nó sẽ trả trôi…biết đâu một ngày, ngược mùa, ngược dòng …người ta vẽ hộ nó một Miên Hạ thật đầy
Phố chiều nay buồn, vì vắng bước chân những giấc mơ của nó. Trôi đi…những giấc mơ!
- Miên Hạ
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc về cuộc sống của bạn cùng bạn đọc Tạp chí Hương Việt. Gửi Email theo This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.
Trôi đi mãi những giấc mơ…
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc