feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

Đừng tưởng bở. Ai chuộng văn học lãng mạn cứ hình dung "cô láng giềng" là hình ảnh cô gái yếm thắm áo sồi, ngồi quay tơ bên hiên nhà... "có con bướm trắng thường qua bên này", như cụ Nguyễn Bính đã viết thành thơ thì bé cái nhầm!

Láng giềng đây váy ngắn mini nhá. Láng giềng mắt xanh môi đỏ, giày cao gót cỡ mười lăm phân. Láng giềng rồ xe máy lao vút ra ngõ điệu nghệ hơn hẳn cánh mày râu. Bộ ngực lấp ló nửa kín nửa hở với cặp đùi trắng muốt, hẳn một phần là nguyên nhân gây tai nạn đường phố. Nhẹ nhất cũng va cột điện sứt đầu mẻ trán. May sao láng giềng hay ngồi ôtô cùng chồng, nên ngành giao thông mới có thành tích đấy!

Tôi, một chàng trai ế vợ thuộc loại thứ phẩm, thỉnh thoảng có làm được bài thơ đăng báo. Tôi lấy làm vinh dự được ở kề sân với láng giềng. Hai nhà chẳng có giậu mùng tơi chia đôi, thay vào đó là một hệ thống hàng rào hoa sắt kiên cố ngăn cách. Hiếm hoi tôi mới thấy thấp thoáng bóng hồng để được ngoại giao chào hỏi vài lời. Những lần đó tôi coi như hưởng ân huệ của Thượng đế. Thường thì mỗi khi thấy mùi nước hoa đắt tiền theo gió đưa sang, tôi biết láng giềng sắp ra khỏi nhà, lòng dạ liền bồn chồn thổn thức.

Tôi mê láng giềng đã sao? Trong những bài thơ, các anh giai đều mê láng giềng tất. Và mối tình đơn phương bao giờ cũng đau đớn. Hoặc nàng đi lấy chồng, hoặc nàng chết khi chưa được phép chết!

Trường hợp tôi có khác đôi chút. Láng giềng cùng anh chồng Tây ngố mua ngôi nhà kế bên đây mới được dăm năm. Ngôi nhà từ một biệt thự cũ kỹ thực dân để lại đã được láng giềng tu sửa thành lộng lẫy hết mức. Anh Tây ngố nghe đâu mở một công ty điện tử ở Việt Nam nên đủ sức cung phụng láng giềng khá đầy đủ, ăn ở thật oách. Nhiều cô hoa hậu hẳn phát thèm. Chỉ lạ là bao năm qua láng giềng chưa một lần làm mẹ.

Rồi đánh đùng một cái, cách đây ba tháng, anh Tây ngố gặp tai nạn máy bay khi về thăm cố hương. Ôi chao, thật tội nghiệp cho láng giềng. Chẳng khác gì có cái mỏ vàng bị lũ cuốn trôi ra biển!

Láng giềng biệt tăm hơn một tháng sang Tây tang ma cho chồng để trọn đạo phu thê. Khi nàng về, bộ áo tang đen mỏng mảnh kiểu cách càng tôn vẻ kiêu sa. Nói trộm vía, màu đen trong trường hợp cá biệt này chỉ tăng thêm phần gợi cảm! Xin anh Tây tha lỗi cho.

Theo bổn phận những người láng giềng với nhau, tôi sang chia buồn, thắp hương lên bàn thờ chồng nàng. Lần này tôi mới có dịp ngắm hết vẻ lộng lẫy của nội thất ngôi biệt thự. Toàn bộ đồ đạc rất hiện đại đắt tiền, ngoại trừ cái bàn thờ hương khói nghi ngút vừa được lập ngay trên mặt tủ buýp-phê.

Láng giềng phủ hai bàn tay nõn nà lên nhau, ra dáng u sầu ngồi tiếp tôi. Chẳng cần thế tôi cũng đã ái ngại, rầu héo như dưa cải muối.

- Thầy tử vi có lần đã nói cái số em phải góa bụa anh ạ. Nhưng ai ngờ lại sớm thế. Ở bên kia họ đưa Giôn ra nghĩa trang xong là về, chẳng có chuyện hương khói anh ấy. Tội quá, em phải vội trở lại Việt Nam để lập bàn thờ. Bên kia họ không nghĩ âm sao dương vậy như mình đâu. Cứ chết xong, tức khắc được coi đã lên thiên đàng, hết chuyện.

Láng giềng chấm khăn lụa lên mắt, ngửa đầu ra sau thở dài một tiếng não ruột. Tôi nát cả lòng, chỉ muốn ôm lấy láng giềng an ủi bằng tất cả tâm hồn tôi.    

- Em đừng buồn quá. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi. Em nên đi chơi xa ít lâu với bạn bè cho nguôi ngoai, đừng ở nhà một mình thế này. Khóc lóc mãi sinh ốm đấy.

- Vâng, mấy cô bạn thân đang rủ em đi Đà Lạt vài tuần. Nhân tiện em muốn nhờ anh trông nom hộ nhà cửa. Thỉnh thoảng anh sang ngó qua, thắp cho Giôn nén hương, được không anh? Em chỉ tin cậy anh thôi.

Tôi nở từng khúc ruột trước những lời có cánh. Giá nàng bảo tôi nhảy vào lửa cũng xong, huống hồ chuyện ấy nhỏ như con thỏ...

- Anh xin hứa sẽ không phụ lòng tin cậy của em đâu.

Sau khoản "giao kèo" tình cảm, chúng tôi thân nhau hẳn lên. Cuối tuần tôi đưa tiễn láng giềng lên xe cùng ba cô bạn gái đi Đà Lạt. Tôi chỉ tiếc không được theo hộ tống họ.

Láng giềng đi rồi, tôi ngơ ngẩn thấy ngày dài lê thê. Thành thử tôi rất chăm việc trông nom ngôi biệt thự. Nhiều khi chẳng duyên cớ tôi cũng sang bên đó. Tôi thắp hương cho anh Tây, lang thang trong các căn phòng để hình dung cuộc sống thường nhật của láng giềng. Tôi cố tránh không nhòm vào phòng ngủ. Hình như cái giường rộng sang trọng khiến tôi có đôi chút hờn hờn ấm ức!   

Trưa hôm ấy ngồi ở sa-lông giữa căn phòng khách im lặng như tờ, ngắm mãi tấm ảnh anh mũi lõ trên mặt tủ, tôi díu mắt lại muốn thiếp đi. Rõ ràng tôi đang nghĩ cái mũi kềnh càng thế kia, hẳn rất bất tiện cho chuyện… khởi đầu một "trận đấu".

Bỗng tôi thấy anh Tây từ phòng ngủ đi ra, mặc bộ pi-gia-ma xanh nhạt. Anh Tây tươi cười chìa tay bắt tay tôi. Giật mình vì bất ngờ, tôi đứng bật dậy.

- Bông - giua! - Tôi giở tiếng Tây bồi ra.

- Không dám, chào anh!

Anh Tây đáp lại ráo hoảnh bằng tiếng Việt y hệt tôi. Thậm chí tôi nghe rõ ra giọng thằng cha cắt tóc tôi quen nữa. Tôi chợt rùng mình nhớ tới tính ghen của anh giai Ôtenlô. Họ cùng giống nhà Tây như nhau cả. Tôi vội vã thanh minh:

- Chị ấy nhờ tôi sang trông nhà hộ...

- Ồ, tôi biết. Rất cảm ơn anh. Và xin anh nói hộ với vợ tôi, tôi thật sự cảm kích về sự chu đáo của cô ấy.

- Này... nhưng mà... Tôi hỏi khí không phải, anh là ma đấy sao? Theo chỗ tôi biết chỉ phương Đông lạc hậu chúng tôi mới tin vào chuyện có ma thôi chứ?

Tây ngố nhe răng cười:

- Anh không nghe Nhà Trắng tại Mỹ cũng đầy ma đấy à? Anh cần thường xuyên xem kênh Discovery trên cáp truyền hình ấy. Họ dành hẳn một chương trình về hồn ma Tây cơ.

- Tôi cứ ngỡ...

- Tin hay không, có hay không, tùy ở từng người anh ạ. Anh là nhà thơ, thiết nghĩ tin một tí chả có hại gì, đôi khi có lợi ấy chứ.                   

- Anh khuyên tôi cứ nên bán tín bán nghi hay sao?

- Vâng. Tùy anh thôi. Có điều tôi gặp anh để cốt nhờ một việc. Vợ tôi đang định mua một đợt chứng khoán. Nhưng lần này cô ấy sẽ thất bại lớn đấy. Cô ấy hay nghe anh, hãy khuyên cô ấy dừng lại. Tôi không còn có thể chu cấp cho cô ấy nữa, hãy biết tiêu tiền kẻo mất hết.

Minh họa của Ngô Xuân Khôi.

Tôi ngờ rằng cũng hiếm có anh chồng Việt nào chu đáo với vợ đến mức phải hiện hồn can ngăn vợ như vậy.

- Tôi thương cô ấy lắm. Nếu tái sinh một kiếp nữa, tôi nguyện sẽ cũng đi tìm lấy cô ấy làm vợ, để đền bù cho sự dở dang này anh ạ.

Anh chàng sụt sịt. Thấy Tây sụt sịt càng thương. Tôi ôm vai anh ta vỗ về, tựa hồ đang an ủi một thằng em trai yếu đuối. Và chẳng hiểu cảm động sao đó, anh chàng Tây bỗng tan như làn khói trong vòng tay tôi.

…Tôi giật mình tỉnh hẳn. Hơi hoảng hốt, tôi đưa mắt ngắm anh Tây trên ban thờ. Có thật vừa rồi là anh đó không? Hay tôi đã trở nên lẩn thẩn?

Thắp thêm một tuần hương nữa rồi tôi khóa cửa ra về, lòng bảo lòng không nên luẩn quẩn nhiều ở ngôi biệt thự. Chẳng hay ho gì cho đầu óc dễ sinh sự của mình.

May sao hôm sau láng giềng trở về, da dẻ hồng nõn, gương mặt phấn chấn hẳn lên. Tôi rất mừng.

Lựa lúc ngồi chơi nghe láng giềng huyên thuyên kể chuyện chuyến đi nhiều hứng thú, tôi vờ chợt nhớ bảo nàng:

- Anh vừa nghe tin chơi trò chứng khoán giờ nguy hiểm lắm đấy. Em có chơi không thế?

Nàng bật cười:

- Anh đâu phải người thích trò quay trở của đồng tiền mà bỗng dưng quan tâm đến chứng khoán? Cô bạn em đang rủ vay ngân hàng chị gái nó, lấy tiền đánh cược một chuyến động trời đây. Nếu thắng, em sẽ...

Nàng bỏ dở giữa chừng, đôi mắt đen đầy mơ mộng, trên khóe miệng phảng phất nụ cười ngây ngất. Tôi hoảng hồn. Chao ôi, đó đích thực một khuôn mặt bị đồng tiền hớp hồn rồi.

Không, tôi có bổn phận phải làm theo sự nhờ cậy của anh Tây để ngăn nàng lại. Tôi nghiêm giọng kể hết với nàng câu chuyện tôi gặp trưa ấy, cùng những lời chồng nàng dặn dò.

Láng giềng mở to mắt lắng nghe, không nói gì. Bỗng nhiên nàng chuyển đề tài câu chuyện một cách đột ngột:

- Anh à, cuối tuần là rằm tháng bảy, em định cúng rằm, nhân thể đốt mã cho Giôn. Khi Giôn còn sống, anh ấy theo đạo Kitô em không dám bày vẽ. Nay ma đã về nước mình thì phải theo phong tục Việt Nam chứ anh nhỉ?

- Việc này tùy ý em. Cứ làm những gì mình thấy yên tâm là được.

Tất nhiên láng giềng cúng rằm tháng bảy thật linh đình. Quần áo thửa riêng vì Giôn to gấp đôi người Việt. Lại có cả toà nhà năm tầng, biệt thự kiểu Âu châu. Lại có ôtô Camry thay cho ngựa bạch… Tiền vàng bó lớn bó bé các loại. Đôla có, Euro có, tiền Việt hiện đại toàn tờ năm trăm ngàn, chưa kể tiền âm phủ. Lửa cháy gần nửa tiếng mới hết.

Có lẽ một phần nàng tạ lễ Giôn vì những lời mách bảo của anh ta. Cô bạn gái nàng mua cổ phiếu lần ấy bị đổ bể, mất cả cơ nghiệp. Hú vía.

*

Khoảng hơn mười hai giờ đêm, láng giềng đánh thức tôi dậy bằng một cú điện thoại:

- Anh ơi, anh còn thức đấy chứ?

Dù đã ngủ từ chập tối, tôi vẫn nói mình còn thức. Thi sĩ ai lại ngủ sớm bao giờ!

- Anh vẫn đang đọc sách đây.

- Anh có tưởng tượng được không, em vừa chợp mắt đã thấy Giôn hiện về. Anh ấy nói chiều nay nhận được hết mọi thứ. Mừng quá anh nhỉ?

Có thật thế không, hay nàng nói cho tôi vui thôi.

- Nhưng Giôn nói có tiền, có nhà rồi, giờ muốn lập một công ty điện tử dưới ấy. Giôn nói cần chiếm lĩnh thị trường chưa mấy ai làm. Và em phải giúp một tay…

- Rồi sao?     

- Rồi em mơ thấy đám ma mình. Sợ quá em giật mình tỉnh giấc. Em chả hiểu sao cả anh ạ. Anh cố vấn cho em với.

- Sinh dữ tử lành. Thôi được. Ngủ ngon đi, sớm mai anh sang sẽ bàn.

Chúng tôi cùng ăn sáng món súp lươn nóng sốt nàng gọi cửa hiệu mang tới. Rồi tới chầu cà phê Trung Nguyên thứ thiệt, chúng tôi đi vào vấn đề chính.

- Em thật tin chuyện Giôn muốn lập công ty dưới đó hay chỉ do em mơ mộng tưởng tượng ra?

Láng giềng tròn cặp mắt nai ngơ ngác:

- Anh ngỡ em có thể đùa một chuyện quan trọng thế ư? Sau khi nói chuyện với anh đêm qua, em ra thắp hương khấn Giôn khôn thiêng hãy bày em cách giúp anh ấy, miễn sao đừng bắt em đi… Hồi trước chuyện chạy chọt là một nhẽ.

- Vậy hồi trước việc lập công ty em giúp Giôn thế nào?

Tự nhiên đôi má láng giềng ưng ửng đỏ. Nàng cúi xuống chăm chú vào ly cà phê để tránh ánh mắt tôi. Sau vài giây im lặng, nàng ngập ngừng nói khẽ:

- Anh lạ gì…Em cũng chỉ đưa đơn từ, quà cáp đến các nơi quen biết… Và giao lưu tình cảm đôi chút…

Tôi chợt giật mình, vội hỏi:

- Giôn có biết tường tận không? Nói thật cho anh nghe xem.

- Dạ, không. Anh ấy chỉ biết lơ mơ. Nhưng mà ghen lắm. Chút nữa chúng em bỏ nhau. Lập công ty xong, anh ấy bắt em cắt đứt hết.

Thấy má nàng mỗi lúc một đỏ hơn, tôi đành lảng chuyện khác:

- Thôi được. Anh hứa với em sẽ nghĩ ra cách giúp Giôn.

Nàng bỗng ngước nhìn tôi khẩn khoản, đôi mắt nai hình như rớm nước. Giọng nàng trở nên run rẩy:

- Anh có nghĩ rằng… nghĩ rằng… đây là cách Giôn tế nhị muốn em cũng xuống dưới đó không?                                

- Bậy nào. Em đừng nghĩ ngợi lung tung.

Chúng tôi nói sang chuyện khác. Nhưng bụng tôi hơi run. Khi người ta vừa yêu vừa ghen, chả thể nói mạnh. Các vua chúa khi chết vẫn bắt hoàng hậu vương phi yêu dấu phải chết theo đó ư? Thật hú vía! Giôn đã thành ma thiêng như vậy, tốt nhất tôi phải tránh xa láng giềng ra!

Khi về nhà tôi không sao dứt khỏi nỗi ám ảnh. Này, nghiêm túc thật đấy. Ta hãy cố mổ xẻ nó với ý thức khoa học nhất. Ngày nọ láng giềng tôi phải giúp chồng lên các "cửa quan". Đẹp như thế, chỉ tiền là không đủ. Đương nhiên Giôn ghen. Anh Tây cố nén lòng cho qua chuyện vì sự nghiệp. Giờ anh ta đã chết, nhưng mặc cảm có lỗi ở láng giềng tôi không chết theo anh ta. Nhất là khi người đàn bà ấy lại mê tín, yếu bóng vía…   

Ngược lại cũng có thể Giôn ghen quá, thấy tôi lởn vởn cạnh láng giềng, chàng ma Tây nghĩ cách đưa nàng xuống đó cho yên tâm thì sao?

Dù nguyên nhân thế nào, việc trước mắt cần trấn an láng giềng đã.

Sau một đêm mất ngủ thật sự, sáng ra tôi sang bên nhà nàng.

- Em ạ, anh nghĩ rồi. Giờ Giôn đã có tiền, lại muốn lập công ty dưới đó, ta phải giúp chứ. Nhà cửa năm tầng lầu biệt thự thừa sức làm trụ sở công ty. Ta chỉ cần một bộ hồ sơ giấy tờ đầy đủ trình các cấp dưới âm là xong… Em còn nhớ trước đây cần những giấy tờ gì chứ?

- Vâng.

- Dương sao âm vậy. Ta cứ làm một bộ, sau đó nhờ thầy cúng lập đàn, ta đốt theo một hình nhân gái thật đẹp thế mạng cho em. Người này sẽ thay em cầm giấy tờ đi trình các cửa quan dưới âm…   

Tôi chưa nói xong láng giềng đã nhảy dựng lên reo mừng.

- Sáng kiến tuyệt vời. Em lại mới quen một ông thày cúng cực kỳ giỏi. Để em bàn với ông ấy. Ông này ở mãi Đồ Sơn, học thầy Tàu từ bé, tinh thông kinh sách, bắt tà ma như bắt ếch cơ mà. Mai em gọi điện xuống đó.

Tôi những sợ lão thầy cúng phá bĩnh, may sao mọi chuyện suôn sẻ.

Nàng đi tìm những mẫu đơn từ của công ty Giôn, tôi chỉ việc sao chép lại. Nơi gửi tôi đề chung chung: Các cơ quan hành chính Âm Phủ.

Hình nhân thế mạng to gần bằng người thật. Môi son má hồng, áo dài tha thướt, đội khăn hoàng hậu giống các thí sinh đi thi người đẹp hoàn vũ. Trên cái khăn hoàng hậu tôi đã lấy băng dính để người đẹp đội những tờ đơn khỏi rơi

Đàn lễ khá lớn, bày gần kín góc sân. Ai đi qua cổng cũng phải ngó nghiêng.

Rồi thầy cúng "cực kỳ" đã tới. Ôi giời, tôi ngã bổ chửng khi nhận ra cái gã thi sĩ nửa mùa ở Đồ Sơn tôi quen. Gã nháy mắt ra hiệu cho tôi đừng lật tẩy gã. Đến nước này tôi đành câm như hến, buộc lòng trở thành đồng loã bất đắc dĩ với gã. 

Hương khói đã nghi ngút, đèn nến thắp la liệt, tiếng chuông mõ inh ỏi:

- Um ma ha ma hát ta, tô rô, sa tô rô, ga ra can diệt đa...

Tôi biết gã xỏ lá này đọc bậy đọc bạ loè bịp, trong lúc láng giềng tôi nhắm mắt khấu đầu trước đàn lễ khấn khứa rất thành kính. Thể nào xong việc tôi cũng tẩn cho gã một trận, thề có vong linh Giôn!

Một giờ sau tôi thở đánh phào khi buổi lễ kết thúc. Tôi làm nhiệm vụ châm que đóm vào đống đồ mã. Cháy mới tưng bừng làm sao. Nhìn cô hình nhân xinh đẹp bén lửa, tôi đoan chắc xuống dưới ấy cô nàng sẽ bước qua các cửa quan âm dễ như bỡn.

Đương nhiên láng giềng tôi sung sướng lắm. Nàng không còn lo bị Giôn triệu xuống âm ti, bị các vị chức sắc có sừng ôm ấp khi nhận đơn từ, tất cả đã được cô hình nhân thế mạng gánh tất.

Nửa đêm hôm ấy lại một cú điện thoại. Giọng nàng êm mướt:

- Anh à, không có anh tận tình giúp mọi việc, hẳn em sẽ lúng túng lắm. Em cảm nhận rõ ràng không thể sống thiếu anh. Đấy nhé, việc gì cũng đến tay anh. Giá như…Ô không, anh đừng giận. Chỉ do trằn trọc mãi không ngủ, em mới nghĩ lung tung. Nhưng anh ơi, em sinh ra có phải để ở goá đâu?     

Tôi nín lặng. Trả lời thế nào đây? Dù thầm yêu vụng nhớ láng giềng đến mất hồn vía, nhưng tôi rùng mình nghĩ ngay đến Giôn. Hắn ghen thế cơ mà. Dễ tôi phải sắm hình nhân thế mạng đề phòng trước đã!

- Thôi được. Ngủ ngon đi. Sáng mai anh sang ta bàn tiếp.

Sáng mai tôi chưa kịp sang, láng giềng đã đi du lịch đột ngột. Tháng rưỡi sau nàng về với một bạn trai mới. Cũng Tây, da đen hơn Tây ngố, trông dáng vẻ cũng lực sĩ hơn. Nàng tâm sự với tôi: "Bạn thân của Giôn đấy, người có nửa vốn trong công ty Giôn".

Rồi cưới xin linh đình hẳn hoi. Nàng sinh ra có phải để ở goá đâu?!

Tôi nghêu ngao hát: "Cô láng giềng ơi, không biết cô còn nhớ tới tôi…".  

Và tôi ước lượng hình nhân thế mạng thằng cha mới này có dễ phải thửa loại ngoại hạng cao hai mét!

  • Đ.L., CAND


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.