feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

Đó là tình yêu? Không phải, anh là anh của tôi, nhưng sao tôi lại ghen với người yêu của anh. Một sự nhỏ nhen xấu xa, đố kỵ đã cướp đi những năm tháng hạnh phúc và đáng nhớ nhất của người anh mà tôi rất yêu quí.

Thật bất ngờ, anh Hòa gọi điện cho tôi thông báo: “Tối nay em đến nhà anh ăn cơm nhé” - “Ok luôn!” - Tôi vui vẻ trả lời. Hòa là anh họ tôi, gia đình anh đã thoát ly ra Hà Nội từ rất lâu và bác Tùng - bố anh - là một nhân vật có tiếng trong giới khoa học. Quê chúng tôi ở vùng đất Hà Tĩnh cằn khô, bất cứ ai “làm to” tại các thành phố lớn là cả họ được nhờ. Tôi và anh Hòa là họ hàng theo cái kiểu bắn 5 phát đại bác mới tới. Nhưng họ vẫn là họ, quy định của dòng họ tôi là thế, ai thành đạt là phải có trách nhiệm với họ hàng cho dù là xa lắc. Bác Tùng rất quý tôi vì tôi ngoan và chăm học. Bác đã đưa tôi ra Hà Nội học trung học rồi thi vào đại học.

Bác tôi có một trang trại lớn ở Ba Vì, khi về hưu, 2 vợ chồng bác lên đó để dưỡng sinh tuổi già, tránh xa cái ồn ào và bụi bặm của đô thị.

Tuy chưa lập gia đình nhưng anh Hòa được bác tôi giao cho một căn nhà và phải tự lo toan lấy cuộc sống của mình. Tôi vẫn thường xuyên đến nhà chơi và dọn dẹp nhà cửa giúp anh. Gia đình anh chỉ có 3 anh em trai lộc ngộc. 2 anh lớn đã lập gia đình ra ở riêng, chỉ còn anh đã gần 24 tuổi rồi nhưng vẫn mải mê học hành, chẳng thèm để ý đến ai. Anh cũng rất chiều tôi và mặc định như tôi là đứa em gái của anh vậy. Mỗi khi có chương trình ca nhạc hay có phim mới, tôi thường rủ anh đi xem và đương nhiên là anh trả tiền vé. Tôi thường làm nũng anh và cảm nhận được ông anh họ này rất thích bị làm nũng.

Tôi cứ ngỡ anh tổ chức nấu nướng và rủ những gã bạn đến nhậu, tôi đến để đảm nhiệm phần thu dọn chiến trường. Nhưng khi đến nơi, nhà anh vắng lặng giống như mọi hôm, thậm chí còn ngăn nắp gọn gàng hơn. Anh xuống mở cửa và tôi vẫn hồn nhiên khoác vai anh đi lên gác như mọi khi. Đến cầu thang, tôi giật mình khi thấy một cô gái chạc tuổi tôi, rất xinh đẹp đứng trên gác đang cười với tôi. Anh Hòa vội giới thiệu đó là Trang, bạn gái của anh. Hôm nay anh mời tôi đến để thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô bạn gái.


Một cảm giác hụt hẫng khó tả lan tỏa trong tôi. Tôi trở nên gượng gạo, cảm giác như người thừa, cười nói lấy lệ nhưng thực sự là tôi buồn, một nỗi buồn không thể lý giải nổi. Thế là cuối cùng anh cũng có người yêu, một cô gái xinh đẹp, nấu ăn rất ngon và anh có vẻ rất hài lòng. Đáng nhẽ tôi phải vui cho anh mới đúng, nhưng thay vào đó tôi lại thấy thất vọng. Tôi giật mình tự hỏi không biết tình cảm giữa tôi và anh có phải là một thứ tình yêu? Không thể! Anh là anh họ và tôi luôn xác định rõ điều này. Đó chính xác là thứ tình cảm ghen tỵ mà phụ nữ vẫn thường mắc phải.

Tôi đã luôn quan tâm, chăm sóc cho anh, bây giờ, anh có người con gái khác làm cái việc đó khiến tôi cảm giác mình trở nên thừa thãi. Đơn giản chỉ có vậy, và tôi sẽ không còn nhận được sự chiều chuộng của anh như trước đây nữa. Tôi cũng khó mà còn được rủ anh đi xem phim bằng tiền của anh nữa. Tôi cũng lo sợ rằng cô gái kia yêu anh không thật lòng, có thể quá đi chứ, nhà anh khá giả, tương lai của anh rộng mở, anh lại thật thà chưa yêu bao giờ... Nếu cô gái quỷ quyệt nào giăng bẫy, anh khó lòng mà thoát nổi. Thôi, nhiệm vụ của tôi là phải cảnh giác hộ ông anh, chứ yêu rồi thì anh làm sao có đủ tỉnh táo để nhìn ra vấn đề.

Tôi bắt đầu tìm hiểu về Trang. Nhà Trang ở Quảng Ninh, gia cảnh không thể nói là môn đăng hộ đối với anh. Trang là con thứ trong gia đình có tới 4 anh em. Anh cả của Trang dính nghiện, em út của Trang còn đang học lớp 7, bố mẹ của cô đều là công nhân bình thường. Có được thông tin quý giá này, tôi phải giả vờ thân thiết với Trang và lần về đến tận quê của cô ta. Về đến đó, ra quán nước mà hỏi thì có đầy đủ hết những gì mình muốn biết.

Tôi lập tức phóng xe lên Ba Vì để trực tiếp tiết lộ cho bác Tùng nắm được tình hình. “Chết, chết! Không được, may quá bác được con báo tin chứ muộn một chút là rách việc lắm!” - bác gái rối rít nắm lấy tay tôi cảm ơn. Bác trai thì trầm ngâm và hỏi tôi cách ly gián 2 người. Tôi khuyên bác gấp rút đưa anh Hòa đi học nước ngoài như dự định từ trước. Mọi người đều tán thành ý kiến của tôi. Tôi được bác Tùng khen ngợi là “có trách nhiệm” và được cử làm tình báo theo dõi tình hình.

Hòa không như tôi nghĩ, anh cảm nhận được điều gì đó bất ổn và đã chủ động cắt đứt tình cảm với Trang trước khi có sự tác động của mọi người. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng chỉ còn 4 tháng nữa là Hòa sang Đức du học thì anh lại mang về nhà giới thiệu với tôi một cô gái khác. Cô gái này tên là Minh, quê ở Ninh Bình, không xinh nhưng khá ngoan. Minh đang học Trung cấp Du lịch ở Hà Nội. Tôi tìm hiểu và được biết gia cảnh cũng bình thường, bố mẹ là cán bộ viên chức đã nghỉ hưu, chỉ có một anh trai đang làm công nhân xây dựng tại Hà Nội.

Thực ra mà nói thì cô gái này cũng được, nhưng cái sự đố kỵ nhỏ nhen trong tôi bỗng trỗi dậy. Tôi không muốn anh Hòa lấy một cô gái tầm thường như vậy. Tôi liền bịa ra một lý lịch rất tồi tệ, rằng cô ta là loại lẳng lơ, hám tiền, đã từng trải qua nhiều mối tình và quyết bám lấy anh Hòa cho bằng được để đổi đời. Những thông tin đó đến tai ông bác và đương nhiên là mối tình này bị phản đối kịch liệt. Bác Tùng còn dọa sẽ tịch thu nhà nếu không lo học hành để sau này về nước giữ một vị trí giảng dạy trong trường đại học. Bác bảo rằng lúc đó có đầy sinh viên, tha hồ mà chọn.

Anh Hòa rất buồn, nhưng bản tính hiền lành, anh nghe theo lời cha mẹ. Mấy năm học tập ở nước ngoài đã biến anh thành con người khác. Anh về nước chỉ mang theo toàn sách. Anh không dám đi xe máy nữa, không bạn bè, ngại giao tiếp, lúc nào cũng ôm lấy cái máy vi tính.

Bác Tùng xin cho anh vào làm hợp đồng tại trường đại học, anh làm được nửa tháng rồi bỏ. Bác lại xin anh vào một viện nghiên cứu ở gần nhà, hằng ngày anh lững thững đi bộ làm việc rồi lại thất thểu đi bộ về nhà như người mất hồn. Có người học cùng nói rằng anh đã bị gái Đức bỏ bùa, họ nói rằng ở bên châu Âu cũng có loại bùa ngải làm cho người ta mụ mị đầu óc như của người dân tộc bên mình. Tôi không tin chuyện đó, nhưng nhìn dáng vẻ thẫn thờ của anh, tôi không khỏi đau lòng.

Sau rất nhiều lần tỉ tê gợi chuyện, cuối cùng Hòa mới tiết lộ rằng khi sang Đức, anh và Minh vẫn thường liên lạc với nhau. Họ vẫn yêu nhau lắm, anh hứa sẽ cung cấp tiền cho Minh đi học một khóa đào tạo ngoại ngữ tại Anh và khi đó, anh sẽ bay sang Anh để gặp gỡ người yêu. Minh đã từ chối. Cô ta bảo rằng gia đình anh đã không đồng ý, gọi điện để ngăn cản và có lời lẽ xúc phạm. Minh đã tự ái và quyết chia tay. Khi còn một năm nữa là Hòa về nước thì Minh báo tin đã lấy chồng. Hòa trở nên bất bình thường từ đó.

Cả nhà bác Tùng bắt đầu lo sợ những biểu hiện của Hòa. Bác gái còn bảo: “Bây giờ thằng Hòa yêu đứa nào tao cũng cho lấy ngay”. Hòa lấy vợ thật. Ở tuổi gần 40, Hòa lọ mọ thế nào dính ngay vào một cô gái 21 tuổi có quê ở tận Đà Lạt, mồ côi cả cha lẫn mẹ, chẳng hiểu lang thang thế nào ra Hà Nội để dính vào Hòa.

Bà mẹ của Hòa phải từ Ba Vì về để chăm nom cho cái gia đình đó cứ như một ôsin chính hiệu. Cô con dâu ít học nói năng với mẹ chồng chẳng bao giờ có chủ ngữ. Rồi đến khi cô ta đẻ được đứa con trai thì mặt mũi lúc nào cũng vênh lên. Bác Tùng đến thăm được một lần rồi chán nản bỏ về trang trại ở Ba Vì không xuống thêm lần nào nữa. Còn bác gái và con dâu suốt ngày cãi nhau vì bất đồng quan điểm cách chăm trẻ con. Hòa thì ăn cơm xong rồi tót lên nhà đọc sách, chẳng quan tâm gì đến cái xã hội lộn xộn ở tầng dưới.

Bác gái tâm sự với tôi: “Bác cắn răng chịu đựng vì đứa cháu, chứ thằng Hòa thì hết thuốc chữa rồi, nó toàn bênh vợ”. Tôi đã có lần rủ Hòa đi uống cà phê. Hỏi cuộc sống của anh có được không? Hòa nói: “Sống để mà sống ấy mà, mình có trình độ, mất bao công ăn học, về Viện thì được giao cho cái chân giữ tài liệu, công việc chính là photocopy rồi uống nước chè. Ông bà muốn lấy vợ, có cháu thì có rồi đấy, xong rồi lại kêu ca”. Anh có vẻ bất mãn lắm.

Tôi hỏi anh, vợ chồng không yêu nhau, không hợp nhau thì bỏ quách đi, con để ông bà nuôi. Anh lấy đứa nào có tình yêu thì mới sống được chứ. “Tưởng dễ à? Nó bảo muốn chia tay, muốn được nuôi cháu thì bán nhà đi, tiền nó cầm hết rồi nó trả tự do cho. Minh nó cũng bỏ chồng rồi, anh muốn quay lại với cô ấy nhưng không có nhà cửa gì, lương anh ba cọc ba đồng thì sống sao nổi”.

Vẫn với nhiệm vụ đưa tin, tôi nói điều này với bác Tùng. Bác đồng ý bán trang trại về Hà Nội mua một căn nhà để ở cùng với Hòa. Anh muốn lấy Minh bác cũng đồng ý, miễn sao bỏ được cái cô vợ mất nết kia.

Một năm sau, đám cưới của Hòa và Minh diễn ra. Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có điều Minh nhìn tôi với con mắt rất lạnh lùng, cô đã biết hết những việc làm xấu xa mà tôi gây ra. Tôi phải chấp nhận điều đó, có thể tôi không dám đến thăm gia đình anh nữa. Nếu tôi không quá ích kỷ, đám cưới của họ đã diễn ra từ lâu rồi. Hòa không phải trải qua những ngày tháng kinh khủng, còn Minh cũng không phải nhỡ nhàng qua một lần đò, gia đình anh cũng không mất đi ngôi nhà đáng giá nhiều tỷ đồng. Nhưng có lẽ cái mất lớn nhất là họ đã lãng phí đi tình yêu trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Còn tôi, tôi sẽ mất đi một gia đình mà tôi từng coi như ruột thịt.

  • Thu Hà, CAND

   


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.