NGẪM...?
Hai câu thơ của Bảo Sinh
Ngang tầm tâm thức…sánh bì ca dao:
“Ra đường sợ nhất Công - Nông
Về nhà sợ nhất vợ không mặc gì“
Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!
NGẪM...?
Hai câu thơ của Bảo Sinh
Ngang tầm tâm thức…sánh bì ca dao:
“Ra đường sợ nhất Công - Nông
Về nhà sợ nhất vợ không mặc gì“
Giờ đây, khi đã đi xa Hà Nội, xa quê hương, tôi mới cảm thấy trân trọng những ngày Tết. Tôi nhận ra rằng Tết là khoảng thời gian thiêng liêng, đáng được trân trọng nhất trong năm của người Việt Nam.
Cuộc sống cứ thế trôi, nó làm con mất nhiều thứ lắm Mệ ạ. Cứ tưởng là mình được nhiều nhưng nhìn lại ta cũng để mất nhiều thứ. Gia đình và anh em sống thật xa nhau, đến cả Tết mà cũng thật khó để đoàn tụ gia đình.
Khi mạ đưa các cháu con chị tôi sang Đức thì Tường Nhi, con gái tôi, mới gần ba tuổi. Lần đầu tiên gặp ngoại, Tường Nhi không thấy lạ, vì em đã được nghe mẹ kể từ khi biết nói.
Tôi lặng lẽ cầm cuốn sổ tay có ghi bài thơ tôi viết cách đây hai năm trong một buổi chiều của mùa đông giá buốt, sẽ sàng đặt lên bàn thờ trước di ảnh người vợ quá cố của tôi, người mà tôi suốt đời không bao giờ quên, người đã cùng tôi lặn lội khắp hang cùng ngõ hẻm cuả vùng nông thôn nước Đức để mưu sinh mà lòng như trĩu nặng, hai hàng nước mắt tự nhiên lăn xuống nóng hổi trên gò má và tràn lên đôi môi mặn chát.
Trong bữa tiệc đón Tết của chúng tôi, những nụ cười tiếng nói rôm rả như trẩy hội, thỉnh thoảng lại có ai đó trầm trồ ngợi khen: “Tà áo dài bạn mặc thật đẹp!”
Anh xa nhà, xa quê hương, nhưng em đã gửi Tết cho anh, Tết và em luôn ở trong lòng anh, làm cho anh cảm giác rất ấm áp và nhiều yêu thương.
Hôm nay mọi người lớn chắc là đang tất tả làm mâm cơm để đưa ông táo về trời. Còn mình ngồi đây, một nơi xứ lạnh trời đông của Tây Âu mà lòng chợt nhớ xuân quê nhà một cách kỳ lạ.