Cứ tưởng sau 9 tháng không gặp đã quên được em rồi. Giờ đây anh mới biết và thấm thía chẳng những anh chưa quên được em mà vết thương ấy hằng ngày làm anh mất ăn, mất ngủ. Nó xáo trộn cuộc sống mà anh đã dày công sắp đặt 9 tháng nay.
Một ngày như mọi ngày, 11h đêm anh lại bật nick yahoo và nhìn vào nick của em hy vọng là nó sẽ sáng, nhưng anh lại thất vọng. Anh biết cho dù em có online thì em cũng để nick ẩn thôi, chẳng có kết quả gì cả anh ngồi nhìn vào nick không biết mình chờ đợi điều gì.
Cầm trên tay em bé cầm cái quần là món quà đầu tiên em tặng anh, nhìn nó anh lại buồn nhớ lại những ngày đã qua, mới đây mà nó đã hơn 4 năm rồi. Nếu ngày đó anh không học cắt tóc, anh không nhắn tin hỏi thăm em khi em đau bụng vì ăn ốc và uống nước xoài, anh không để ý đến lời chọc ghẹo của những người bạn học dành cho em thì ngày hôm nay anh đâu buồn đến như thế này.
Đã một năm kể từ ngày em quyết rời xa anh, anh đã quyết tâm rất nhiều rằng anh phải làm việc thật nhiều để mình chẳng còn tí thời nào nhớ và nghĩ đến em nữa. Những ngày đầu như vậy thật chẳng dễ dàng với anh tí nào cả. Mỗi khi đêm về, những kỷ niệm của anh và em lại hiện lên trong đầu anh. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, anh còn nhớ khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa, vừa nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ tìm thấy vậy. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chở đi ăn gà rán, khoai tây chiên ở H2O thì em mới nín khóc.
Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói sau này nếu em có đi được qua Austrlia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắng làm việc và tự nuôi con một mình. Anh ở Việt Nam đợi ngày qua bên ấy cùng em. Em nhớ lúc đó anh nói sao với em không? Anh sẽ không kể ra ở đây nhưng anh tin là em còn nhớ khi đó anh nói gì.
Anh thương em nhiều lắm. Trước đây, bây giờ và mãi mãi những ngày sau nữa. Ngày trước em hồn nhiên và dễ tin người lắm, anh có muốn gạt em hay làm những điều xấu với em khi ấy thì cũng là chuyện rất dễ dàng, nhưng anh không làm vậy. Anh sợ lỡ có xảy ra chuyện gì thì em mới là chịu thiệt thòi nhất. Không đến được với anh thì em cũng còn tương lai tốt đẹp ở phía trước mà. Nghĩ đến đó nên anh chưa bao giờ cho phép mình làm gì quá đáng với em.
Đến ngày hôm nay anh suy nghĩ, chẳng biết vì sao anh lại thương em nhiều đến như vậy. Có những món đồ mà anh chẳng bao giờ dám mua, nhưng khi biết em thích anh sẵn sàng mua nó cho em mà không cần phải suy nghĩ nhiều. Anh nghĩ, ở bên anh em phải thật hạnh phúc, có thật nhiều niềm vui. Còn em không cần phải làm điều gì cho anh cả. Cuộc đời là thế, chẳng bao giờ được như mình mơ ước cả.
Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy là mà mình đã xa nhau rồi. Nhiều đêm giật mình thức giấc nhớ em, anh đau như mình vừa mất một phần trên thân thể mình vậy. Mọi thứ liên quan đến anh, trong em giờ chắc chẳng còn gì và cũng trở nên vô nghĩa có phải không em?
Anh biết bây giờ mình có nói hay kể ra bao nhiêu thứ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh thật sự không nén được cảm xúc khi nghĩ về em. Nghĩ đến ánh mắt, nụ cười, lời yêu em dành cho một người con trai nào đó, nó làm anh rất đau đớn vô cùng, như có ai đó xát muối vào vết thương nơi trái tim anh vậy.
Giá như những gì đã xảy ra giữa anh và em chỉ là một giấc mơ. Giá như trên đời này có một liều thuốc mà khi ta uống vào sẽ quên hết được quá khứ. Giá như ngày đó sau khi thi nhuộm tóc xong anh không hẹn đi ăn phở và ăn kem Pinky cùng em. Và còn rất nhiều giá như nữa nó không đến thì ngày hôm nay anh đâu còn đau buồn nhiều như vậy.
Anh tưởng rằng mọi vết thương rồi sẽ lành, mọi nỗi đau rồi cũng sẽ nguôi nếu ta có thời gian. Đến ngày sinh nhật em mình gặp nhau lúc đó anh sẽ chẳng còn cảm xúc nào cả. Nhưng anh đã lầm, thật sự sai lầm, anh đã quá tự tin vào mình cứ tưởng sau 9 tháng không gặp em. Mình đã quên được em rồi. Giờ đây anh mới biết và thấm thía chẳng những anh chưa quên được em mà vết thương ấy hằng ngày làm anh mất ăn, mất ngủ. Nó xáo trộn cuộc sống mà anh đã dày công sắp đặt 9 tháng nay.
Ngoài mặt anh vẫn phải tươi cười và làm việc bình thường, nhưng có ai hiểu được lòng anh. Anh không biết mình có thể chịu đựng được như vậy đến bao giờ nữa. Anh nhớ và thương em quá. Anh đã cố gắng rất nhiều để dần quên em, nhưng anh không thể. Mỗi khi một mình anh lại nhớ đến em, anh suy nghĩ vì sao cuộc đời lại bất công với anh vậy, đem em đến cho anh rồi lại cướp mất em đi.
Như lúc này đây cũng thế, anh cũng không hiểu sao mình lại gửi email cho em. Anh làm điều này như một cái gì đó bản năng mà không biết minh đang tỉnh hay mơ nữa. Thôi thì, mong em hãy coi những gì ở đây như những dòng tâm sự của một người xa lạ mà em đã đọc được ở đâu đó trong cuộc sống này.
- Nguyễn Phước Huy
Ngỡ đã quên hóa ra vẫn nhớ em da diết
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc
Bình luận
luồng RSS cho bình luận của trang này