Hôm qua, Hoàng Yến Anh cho tôi biết “Tạp chí Hương Việt” mà cô giữ cương vị Thư ký Tòa soạn kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai vào hôm nay. Khi ấy, tôi hứng chí, hứa bừa phứa rằng sẽ viết một bài “hùa” với báo, nhưng rồi, nghĩ mãi, chả biết viết gì. Vài suy nghĩ nhân sinh nhật một tờ báo
Hôm qua, Hoàng Yến Anh cho tôi biết “Tạp chí Hương Việt” mà cô giữ cương vị Thư ký Tòa soạn kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai vào hôm nay. Khi ấy, tôi hứng chí, hứa bừa phứa rằng sẽ viết một bài “hùa” với báo, nhưng rồi, nghĩ mãi, chả biết viết gì.

Có hôm 8 giờ tối chưa thấy hai ông bà ý kiến gì, tưởng mình sẽ được “bình yên” nhưng vừa thiu thiu thì lại giật thót mình vì giọng “oanh vàng” của hai cụ thay nhau đang “Gọi đò”.
Lại một cái Tết nữa lại về, mùa xuân tới mang theo hơi ấm của yêu thương và tiễn đưa những ngày cũ. Có lẽ ai xa xứ cũng đang có những cảm giác như tôi lúc này, một cái gì đó mộc mạc thân thương bỗng chợt ùa về...
Tết ở xứ người, cũng làm cành đào giống như thật, rồi dưa hành, thịt mỡ, bánh chưng thậm chí cả lá mùi già để nấu nước thơm rửa mặt trong ngày đầu năm, nhưng vẫn cứ không ra Tết.
Các cô, các bác ở đây vẫn cúng giao thừa theo giờ Việt Nam. Mùa đông, Đức kém Việt Nam sáu tiếng, tức là họ cúng vào lúc 6h tối. Nhiều người vội về sớm để luộc gà, thổi xôi, thắp hương cho kịp giờ giao thừa như ở quê nhà. (Ngọc Vinh, Ilmenau, Đức)
Hơn ba mươi năm rồi xa đất bắc, sắc mai vàng có làm bố vơi nhớ mùa đông. Hội đồng hương quê mình bố họp có vui không, bạn bè người thân ai còn, ai mất? (Vũ Thanh Xuân, Đức)
Chao ôi, chỉ mới nhớ ra vài kỉ niệm nho nhỏ thôi mà lòng tôi cảm thấy nghẹn ngào, tôi lại ước được ra sân bay ngay để bay về chung vui Tết cùng gia đình, cùng bạn bè. Nhưng tiếc thay là tôi không thể, mấy bài kiểm tra đang chờ tôi đúng vào mồng một Tết. (Quý Hà, Đức)
Nhật Tân ơi, nơi xứ người đất lạ. Ta tìm đâu ra nổi một cành đào. Quảng Bá ơi, nơi đây tuyết lạnh. Ta khát khao một cánh hoa đào! (Nguyễn Hưng, Đức)
Mẹ lặn lội lái xe lên tận Hamburg, mua đủ thứ. Dưới bàn tay mẹ, hiện ra cũng đủ bát măng, bát bóng, đĩa gà, đĩa xôi. Mẹ con nhìn nhau, vẫn thấy thiêu thiếu. Rồi mẹ ra vườn, chặt vào một cành cây khô, lại cầm thêm xấp giấy ăn mầu xanh, mầu hồng. (Nguyễn Thùy Dương, Đức)
Rồi cũng đưa nhau về - như rất nhiều ngày đã thế
Đang mùa đông lại nói chuyện mùa hè. Hơi vô duyên! Nhưng mùa đông xứ người đi đâu cũng thấy hai màu trắng và xám, buồn thê lương, nên ai cũng mong mùa đông qua nhanh, để mùa hè nắng ửng hồng đôi má.
Tạp chí Hương Việt xin giới thiệu với bạn đọc chùm thơ của bạn Võ Trần Duy Thanh từ miền đất võ Bình Định. Cảm ơn bạn đã gửi bài cộng tác cùng Tạp chí Hương Việt.
Tôi suy nghĩ lung lắm, không biết có nên quay về Việt Nam với vợ. Lúc này, đối với tôi, những ngày thiếu thốn cách đây 3 năm của tôi ở Việt Nam chắc chắn hạnh phúc hơn cuộc sống hôm nay của tôi nhiều.

Mảng hiện thực khốc liệt trong tiểu thuyết "Quyên" (NXB Hội Nhà văn vừa mới ấn hành) chính là chủ đích của nhà văn khi nhận ra sự đứt gãy của Văn hóa Việt khi ra hội nhập với thế giới. Đó là một trong những vấn đề mà nhà văn Nguyễn Văn Thọ muốn chia sẻ với bạn đọc khi dựng nên "Quyên".
Nhiều người nghĩ rằng cứ tây là có tiền, điều này hoàn toàn sai lầm. Ở nước ngoài cho dù lao động chân tay hay lao động đầu óc đều rất vất vả nhưng thu nhập chỉ đủ chi tiêu cho cuộc sống, nếu biết dành dụm thì có thể dư ra một ít gọi là.
Hơi lạnh tràn qua những ngón tay em trống trải. Em bước ngập ngừng qua đôi tình nhân đang mỉm cười hạnh phúc bên nhau. Em - một mình không anh.


