Khi mùa chạm trán những cơn mưa, cũng là lúc anh dìu em đến những bước nhảy cuối cùng của vũ khúc buồn này...
Em đã lang thang như thế trong những nét vẽ đầu tiên. Có lẽ là khó khăn, để anh đưa tay ra để chạm bàn tay em, để kéo em vào điệu nhảy mà anh vẽ cho mùa hạ này. Anh bảo : " Em dị lập quá, để em có thể đúng nhịp,...bước nhảy của anh phải lạ đời." Em không trả lời anh. Mà chỉ nhìn lên bầu trời và chỉ cho anh một cánh chim đang chao nghiêng trên bầu trời nắng. Và em rụt rè để rơi vào tay ánh bàn tay còn lại. Mồ hôi ướt đẫm, rụt rè rồi siết thật chặt. Thật mạnh mẽ, anh kéo em đi những bước nhảy đầu tiên...
Màu đỏ rực của mùa hè mà anh mang về, là chiếc áo treo hững hờ nơi cửa sổ. Tay anh giữ chặt, chân anh dìu em từng bước. Hình như một tay em đã chạm nhẹ vào mùa.
Chưa mùa nào, em ôm cúc về nhà nhiều như mùa này. Cúc trắng em giăng ngập lối đi. Cái tài của anh là kéo em vào những bước nhảy rất nhẹ nhàng, đôi khi lại mạnh bạo như bão...Và không bao giờ anh để Cúc trắng trên tóc em rơi...dù chỉ là một cánh mỏng. Anh lại còn giúp em gom hoa về ướp hương trong chén rượu nồng.
Vòng tay anh vững chắc giữ bờ vai em, để em nghiêng người rất nhẹ. Anh biết cách làm cho điệu nhảy của mình quyến rũ trong đêm. Bản Romance buồn mà không buồn anh ơi. Hương hoa thoảng trong đêm, quyện vào hương men làm những bước nhảy nghiệp dư trong em chếnh choáng. Khi em lạc nhịp nhất, anh lại dang đôi tai mềm của mình, kéo em bước vào bước nhảy khác. Dứt khoát, rộn ràng. Thật đều, thật đều...Và em không biết mình đã nhập cuộc vào vũ khúc đó từ lúc nào...
Anh chỉ em biết cách làm mới bước nhảy của mình. Cũng tiến, rồi lùi. Cũng ngã đầu, nghiêng vai...Nhưng cùng với đôi chân anh, bước chân của em đã rất khác. Em không e dè, ngần ngại nữa. Em nghe ngọt lửa yêu thương thật sự trong mình rực cháy. Em say rồi tỉnh. Phím nhạc gõ từng nhịp trong đầu em. Nhắm mắt, em chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình, nhịp chân , màu đỏ...và hương cúc trắng anh mang về.
Tay em giờ đã quen với bàn tay anh. Chân em, giờ đã hiểu được bước dìu của chân anh. Đôi vai em cũng biết, mình sẽ ngã về phía nào của anh. Mắt em cũng bắt kịp ánh mắt khi rắn, khi lơi, khi lạnh, khi tình tứ của anh. Và em đã kịp khắc nhớ những động tác anh đã dìu em từ những bước đầu tiên, đến những bước cận cuối cùng này. Em kịp nhận ra mùi hương mộc từ vai áo anh, đang đánh lừa khứu giác em bời hương cúc và hương nến...
Chân em bước đến những bước nhảy cuối cùng... Và em kịp nhìn ra mắt anh, rất buồn. Soi mắt mình trong mắt anh. Em nhận ra mình cũng đang cố kéo...kéo cho vũ khúc này ngân dài ra hơn nữa.
Nhạc vẫn đều..
...
Em không muốn vẽ nốt những bước nhảy cuối cùng với anh. Vì em sợ. Em sợ sau cái khép màn đó, người sẽ mang hương cúc tan vào đêm. Màu đỏ nơi khung cửa cũng sẽ buồn bay vào gió. Để lại là mắt em mãi miết nhìn theo.
Nhưng, em cũng muốn...được tay anh dìu đến những bước nhảy cuối cùng. Em muốn nắm tay anh, cuối chào ở phút cuối.
Em gói hương cúc, len lén thả rơi vào túi áo anh. Hương mộc và hương cúc làm sáng lạ nét gì đó ở anh.
Và bây giờ, khi mùa chạm trán nhau ngoài phố...tay em vẫn mãi miết trong tay anh, đôi chân em vẫn hăng say những bước nhảy...Chỉ có lòng em là đang toan tính thôi anh ơi
….
Những ngày cuối cùng đang trôi sâu vào ngày hôm qua, ta còn đợi ta...
- Miên Hạ
Những bước nhảy cuối…
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc