1
Tôi đã phải lòng em từ ngày hoa phượng vỡ trong mưa
rào mây trắng vô tư
Cứ ngỡ em đã say đắm ai ai… Tôi sững sờ nhìn em như là lãnh đạm!
Ơi nỗi nhớ nhung hỗn độn dịu dàng, thầm kín và dễ vỡ…
Tuổi mười sáu, mười lăm lũ học trò quỷ sứ cũng đã biết yêu đương
Bao nhiêu phiêu lưu vụng dại, trong ngần…
Tôi đã ném rụng bao trái bàng vàng ối…
Phố Quang Trung xanh ngắt mộng mơ
2
Quê hương - ngày lập xuân…
Bao lần hò hẹn dứt ngang
Bao lần tiễn đưa, bao lần tống biệt
Em không biết nụ cười em gieo hạt
Để hồn tôi lẳng lặng ủ mầm!
Quê hương - nơi tôi và em bắt đầu nhập cuộc:
- Một lớp học trò gái trai tươi tốt, đứa thì phổng phao đứa
thì còi cọc cũng ba lô quân phục, lương khô!
Mẹ ta nhiều lúc cắn răng…Người chẳng dám mong các
con có thể trở về đông đủ…
Những bãi bom từ đường Một, đường Mười, đường Mười
Sáu nổ vào ngực Mẹ đêm đêm…
May sao ta không dính đạn như Phước, Như Lai như
Thành như Nghĩa!
Ta cũng chẳng ngờ có ngày tái ngũ máu ta lại đổ ở phía
rừng hồi, rừng quế Lạng Sơn…
3
Quê hương bão mưa…
ngày lòng em có đôi điều sụt lở
em đã nghĩ tôi thành người xa xứ
biết bao người bỏ quê di tản không có dịp về tảo mộ tổ tiên
em tích hợp liên miên bóng tối và ánh sáng mà đôi lúc
vẫn quên những nghịch lý hiền minh…
Em tù túng và em như bị trói trong không gian trời đất
định cho mình
4
Quê hương - nơi tôi hát, có ngày tôi đã khóc!
Con ngựa xanh nghẹt thở…
Và hoa Quỳnh thắt cổ giữa chiêm bao!
5
Mùa thu -
Nơi tôi hát có là nơi em khóc
Trở về với chính mình chẳng còn sợ cô đơn
nhắc chi nữa ngày ly hôn, ly biệt
Chân dung em tôi nhận cả đời mình
mà tên đất tên người trên môi ai vẫn còn lạ lẫm
Phố phường ngổn ngang rêu phong trầm mặc
sao người chưa đặt đúng tên
6
Quê hương…
Thâm tâm tôi lẽ nào lại từ chối
một dòng sông cuồng nhiệt dịu dàng
biển trong mắt có gì mà huyền thoại
chỉ sợ làng trong phố bị bỏ quên
từ thủa xa vời biển đã hát trong em
những cơn lốc trong tim không địa chỉ
xứ Đông còn bao vũ nữ dâng hoa
trong mắt em: mọi ngôn từ vỡ vụn lại ngân nga…
7
Quê hương…
sao nỡ để đường Thanh niên của em khúc khuỷu gồ ghề,
hốc hác?
Em đã yêu như quên cả tên mình…
hoa ướt hết mà tôi không cầm được…
nước mắt đàn ông chỉ bóng đêm chịu nổi
Tôi yêu em ban ngày nước mắt vỡ như sương!
8
Quê hương ngày Lập đông
Em đã hy sinh và chịu đựng đủ điều
Mỗi gió bấc trào dâng từ tình em tôi xin nuốt cạn…
Em yên tĩnh mà bão giông
Em bao dung mà hạn hẹp
Tôi như thế nào sẽ trở thành như thế
Em thảo hiền mà nghiệt ngã giữa đời tôi!
9
Quê hương mưa nguồn chớp bể…
Ký ức em ngày ngày mở thêm buồng tối
và những tấm chân dung tân cổ hiện hình thành dương
bản trắng đen
Chưa kịp sống qua một ngàn vẻ mặt
tôi xin dâng từng hơi thở đời mình
Thời gian thực là Người thật ra rất hiếm
lẽ nào hờ hững với Thiên nhiên?
10
Quê hương!
Nơi nhang cháy tàn đêm cho một bài tứ tuyệt
cho canh bạc đỏ đen…
Ngày mưa xuân em không chịu nổi chiếc hôn của một kẻ
bỗng dưng gọi em bằng tên người khác!
Sự thật nhiều khi đau xót
Em cần một người gọi được hồn em bằng chính tên em
11
Quê hương…
ngày giáng sương!
Em khao khát được là em đích thực
Em tự nguyện đắm mình vào quá khứ phì nhiêu màu tinh dòng
Em cả gan giã biệt với quá khứ lụi tàn nhưng chưa chịu xuống ngôi…
Cuộc chia ly âm thầm gay gắt
Một mình em đối diện hoa Mai
Giọt nước mắt nhịp đôi thành điệu hát…
12
Quê hương ngày Xuân phân…
tôi với em từng đêm hy vọng
Chuyện mưa - chuyện gió - chuyện nắng - chuyện buồn…
ta bình yên đôi khi trong bão cơn của hương
trong cuồng nhiệt của làn môi như sóng
thương tình ái như thương trẻ nhỏ
đất trời nào, mẹ cha nào nỡ mắng nụ hôn!
Ta yêu đương như là được tắm
Ta uống tình em như uống nước tận nguồn….
13
Quê hương- ngày hoa niên
Lúc tôi hẹn nở hoa trên sa mạc thì Thâm Tâm đã hát
Tống Biệt Hành…
Có ngày nào mà ta không đưa tiễn một cái gì trống rỗng
một ai đó bạc tình?
Hình như em ra đi để suốt đời ở lại
Khắc khoải tiếng còi tàu hú buồn
lòng ta đầy gió thổi:
Tái tê…Tóc rối tay mềm…
trong mắt trong tai thâu tiếng hồn câm
Đang nhỏ máu cho nhau từng giọi sống!
14
Quê hương- ngày mưa ngâu!
Nơi em hát có lần tôi đã khóc
Hạnh phúc cho em không chỉ hư ảo như bát cơm manh áo
như mồ hôi ròng ròng da thịt
Hạnh phúc cho em như hương thơm thấm đẫm cả giấc
mơ ngắn ngủi
vĩnh huyền…
15
Quê hương- ngày Thanh Minh..
Có những cuộc tình vỡ đôi vỡ ba để tìm trọn vẹn suốt đời…
Có những đôi tình nhân xa nhau đằng đẵng!
Có những cặp vợ chồng như có như không…
Những đôi mắt Tiên Dung từ thời hoang vắng vẫn đi về
trên bãi biển Tự nhiên
Tôi mỉm cười xót xa vì một thời lầm lỗi
tôi đã tự hoại môi trường, đã tự tró tâm tư và hoang phí…
Tiên Dung tắm ngày nào em nhớ không em?
16
Quê hương có một ngày khô úa…
Có một thời hoa cẩm chướng đi xa
Hoa sim tím vào thơ mà mắc tội
Nơi em hát có ngày em đã hối?
Bao người lính chở về đành xoè tay hứng bụi
Còn trẻ thế mà thản nhiên làm điếm?!
mà cười nhạt tháng ngày hư hỏng
mà thành thật buông xuôi bán mình?!
Dăm ba kẻ tật nguyền còn tự trọng đã sẵn sàng một vốc GacDiNan
cho giây lát không thể không tự sát!
May sao còn có Hoa Hồng…
17
Quê hương - ngày nóng nực…
Nơi ai hát nửa chừng, nơi ai cười nửa miệng!
Em sụt lở mấy cao tầng ảo vọng?
Em bảo toàn bao huyền sử thiêng liêng
Em ứ đọng mấy ao hồ rác rưởi?
Tội lỗi nào bằng khi ta thiếu muối cho người đang sống, đang yêu…
18
Quê hương - ngày nắng nhạt …
Người ta được em như người trúng xổ số!
Em quả thật cũng đẹp người đẹp nết!
mà sao chưa hết đau buồn?
Kho sách cũ của em đã bị chia năm sẻ bảy?
Điệu múa cũ của em đã bị đắm chìm lạc phách?
Tôi gọi hồn lời lẽ cứ ngô nghê…
Em vẫn hát giọng trầm trong ngõ vắng
trong cơn mưa của những mối tình đầu
tôi thấy hết những quãng đời đứt gãy!
ai có thể giả vờ làm như không biết mãi …
19
Quê hương ngày mát mẻ…
Sân khấu ây của em, nhà hát ấy của em sao em không múa được
thanh sắc chỉ có giờ, tài năng thường dễ chột!
vì không đủ phông màn hay biên kịch chưa xong!
tôi vỡ lẽ hoá ra không phải vì đất lệch!
Người chưa kịp biết em em chưa kịp biết mình…
Em dâng hiến tới tận cùng sao được…!
20
Người ta bảo quê hương là nơi sinh tụ, là đất cuội nguồn…
Em cứ thành tâm khiêm nhường cầu phúc
Mùa Hạ lên đền Cao - mùa Thu về Kiếp Bạc…
Mùa Xuân về đền Chử dự hội rước Rồng rồi tới Côn Sơn
Cầu phúc cho con ta mỗi năm một lớn
ta chẳng dám lãng quên bổn phận
Ly rượu thề vừa ngọt lại vừa cay!
21
Quê hương - Tôi cứ nghĩ em suốt đời trinh nữ!
Trong mưa xuân em thích đứng hay ngồi?
Đền làng Sượt không còn trò đánh Bệt
hội đu làng Hàn đã dứt từ lâu
Quãng đê ấy có nhiều cây xấu hổ
Có con đò thiếp ngủ giữa cỏ may…
Em thích lên thuyền hay chúng mình bay?
22
Quê hương! - Dù ngày ba tháng tám vẫn luôn có nhiều điều thơ mộng…
Không biết yêu thì làm sao sống nổi
Dù chiếc hôn chịu mấy lần mất điện
Ta thương nhau bằng khuôn mặt đèn dầu
Bằng ánh sáng những vì sao bè bạn
Ngón tay em dịu dàng trong tóc!
Em suốt đời trinh nữ dịu dàng ơi…
23
Quê hương - Nơi tôi hát có là nơi em khóc?
Tôi hát vì hoa cúc với mùa thu…
Em hồi hộp vì mầm, tôi bồn chồn vì nụ!
Ai nỡ cấm tôi thở dài vì hoa hồng héo, vì chim én chưa về…
Con ta vừa xong lớp một…
những cánh buồm đẫm hương giữa hồn ta lại điềm tĩnh ra khơi…
24Quê hương bốn mùa Tiết khí…
Tôi thu hết tâm em vào trong lồng ngực
Sao không mấy khi tôi được ngồi nhìn gương mặt em dịu sáng
bình yên khi ngủ…
Người ta bảo còn sống còn yêu!
Nhưng tôi với em còn Yêu là Sống…
Nơi tôi khóc cũng là nơi em hát
Nơi tôi khóc cũng là nơi tôi hát.
- Thế Dũng
Mùa hạ 1988 - Mùa thu 1988
Mùa Đông Berlin 1989
Nơi tôi khóc cũng là nơi tôi hát
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc