Văn học cafe
Truyện ngắn: Mẹ và màn đêm
Ngày nào cũng vậy, mẹ ngồi đợi bố cho đến đêm khuya. Bố đi làm ở một nơi rất xa, vài ngày lại về Hà Nội một lần. Nhưng không bao giờ bố trở về nhà luôn. Mà lúc nào về Hà Nội, bố cũng đi rủ mấy người bạn nhậu nhẹt cho đến tận đêm. Rồi lại say khướt. Phải quá mười hai giớ bố mới trở về nhà. Dáng đi liêu xiêu và nói lăng nhăng nữa. Nhiều khi bố còn chửi ầm ĩ ngoài sân và không chịu bước vào nhà.Một ngày nào đó người ta thấy nhau
Tiếng nói ấy nấc lên nghẹn ngào. Chới với! Bạn như cánh bèo giữa dòng, không cùng hướng với một ai, chỉ có dòng xoáy đang chảy, chảy dài mải miết. Nghe tiếng bạn thở gấp,nghe chữ duyên đang vờn nhau, nghe số phận đang đánh đố số phận. Bờ vai bỗng nghiêng, và lệ bạn chợt rơi. Vỡ òa rồi nức nở. Ngoài trời, đang nắng bỗng đổ mưa. Nghe ngổn ngang nỗi niềm. Cánh tay chạm cánh tay, lòng người đụng lòng người... Rồi sẽ qua?
Bữa cơm Mẹ nấu
“Cứ đến mỗi dịp rằm tháng 7, nỗi nhớ mẹ lại đong đầy tâm hồn con. Cơn mưa rả rích cuối hạ khiến những cảm xúc thời thơ ấu và kỷ niệm về mẹ lại ùa về… Trong nỗi nhớ ấy, con thèm được trở về cùng ăn bữa cơm mẹ nấu...”.
Ly cafe Paris
Nàng có một điệu cười rất đẹp, đó là hình dảnh duy nhất còn sót lại trong kí ức anh từ cái lần gặp gỡ quá vội vàng ở Sân bay Paris vào cuối tháng 11. Thậm chí đến cái tên nàng anh cũng không nhớ rõ, chỉ biết nàng là người Việt Nam và qua Paris công tác.Khóc với mùa thu
Bên khung cửa sổ
Tôi một mình khóc với mùa thu
Khóc với lời ru ngày xưa của mẹ
Sợi gió tháng mười thổi qua nhè nhẹ
Như lời thỏ thẻ
Vỗ về nỗi nhớ không đâu
Hai ổ khóa tình yêu
Yêu nhau được ba tháng, anh bảo với tôi: “Mình ra cửa hàng khóa tình yêu mua một chiếc em nhé”. Tôi thắc mắc: “Để làm gì vậy anh? Mình đang yêu nhau mà, mình đang rất yêu nhau”. Anh bảo: “Thì mình mua một chiếc khóa, ra cầu khóa lại để chứng tỏ sự son sắt, vững bền của tình yêu hai đứa”.
Lối rẽ
Có giấy mời đi dự hội lớp nhân kỉ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Anh Minh và các con vui mừng động viên chị đi. Cô con gái thỏ thẻ:
50 tuổi... tôi vẫn say đắm mối tình trên mạng
Tôi quen em qua mạng, em cởi mở dễ gần, thông minh, hài hước, đặc biệt nhạy cảm và sắc sảo vô cùng. Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi chờ đợi nick em sáng lên mỗi tối.Mùa gió rối
Thấy nhớ nhà, nhớ tiếng thở dài của mẹ, nhớ tiếng radio mỗi sáng của bố, nhớ tiếng lích chích của đàn gà con ngoài sân... Tháng này lại cứ lang thang mà chẳng chịu trở về. Hắn cứ thế phiêu bạt đến bao giờ. Bao giờ thì chân mới mỏi? Hay chân mỏi lâu rồi mà hắn ko biết?
Nỗi lòng người thứ ba
Hồi còn nhỏ tôi luôn có ác cảm với người thứ ba, dù họ có „ vô tình“ hay „ cố tình“ thì tôi cũng xếp họ vào một rổ. Nhưng sau này lớn lên và va chạm với cuộc đời, tôi đã hiểu và đồng cảm được phần nào với số phận và nỗi khổ tâm của những con người bình thường ấy nhưng luôn được nhận một cái tên đại loại như „ hớt người yêu của người khác trước mũi họ“. Ở đây tôi chưa nói đến vô tình hay cố tình, bởi dù có thể nào, những người bị „ chì trích“ nhiều nhất vẫn cứ lại là…người thứ ba.Mùa Vu Lan nhớ mẹ
Tháng bảy về rồi, nơi quê nhà quê mẹ đã thu chưa? Nơi con ở bây giờ, gió đã chuyển mùa, để rồi chiều nay khi lang thang trên con đường xứ sở, con chợt thảng thốt nhận ra rằng chỉ còn vài ngày nữa thôi, mùa Vu lan sẽ lại về. Nhanh thật đó!
Sống không muốn phụ thuộc chồng, phải học tiếng Đức..
Thời gian trôi nhanh quá, nhìn lại sao thấy 5 năm nhanh như một cái chớp mắt bay vèo. Nếu so với thời gian của một đời người thì chẳng thấm vào đâu nhưng dù sao đi nữa đó cũng là một quãng thời gian đủ để con người làm nên một việc to lớn trong cuộc đời, ví dụ như lập gia đình rồi sinh con chẳng hạn.Đừng trách
Đừng trách mẹ...
Đừng trách cha...
Đừng trách người ta sao thay lòng đổi dạ
Đừng trách cuộc đời không đủ rộng bao la.
Cô Út đi lấy chồng
Thế là cuối cùng cô Út cũng đi lấy chồng. Nghe mẹ báo tin, tôi thật sự mừng cho cô, cô Út của tôi.Thơ: Nguyễn Trí Hiếu
Trái tim mẹ bao gồm rất nhiều ngăn
Ngăn cho chúng con là ngăn rộng nhất
Mẹ sống cứ âm thầm chật vật
Dành cho con sức sống để xanh chồi.
Mất chồng chỉ vì... nồi cá bống kho
Đàn bà mà có mỗi nồi cá bống kho mãi không ngon thì làm sao mong giữ được chân chồng. Chỉ vì một nồi cá kho mà để mất chồng, chẳng ai muốn mang trên mình cái “án” ấy.Bước ngược
Rồi cuối cùng mình cũng chia tay
Anh đi về một phương
Nơi không còn em đứng đợi
Nơi không còn những buổi chiều hò hẹn
Và những ngày hai đứa chung đôi
Mẹ
Mẹ là...
một giấc mơ gần
Đêm đêm về giữa bâng khuâng - xé lòng.
Đàn bà ba mươi
Những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một là khao khát.
Hoài niệm Đông Đức
Năm 1987, Thành Đoàn TP.HCM cử tôi đi học ở Đông Đức (Cộng hoà Dân chủ Đức), đó là lần đầu tiên tôi được “mở mắt” nhìn thiên hạ và học hỏi nhiều điều. CHDC Đức (1949-1990) lúc đó là nước phát triển nhất trong khối COMECON (Hội đồng tương trợ kinh tế).




