Hơn chục năm trước, bánh chưng vẫn còn là một cái gì đấy hơi “đặc sản” đối với người Việt Nam ở Đức. Nhớ lại những năm xa xưa, khi vẫn còn hai nước Đức, đối với người Việt Nam ở Đông Đức thì bánh chưng chỉ có trong trí tưởng tượng.Bánh chưng "giấy bạc" ở Đức
Hơn chục năm trước, bánh chưng vẫn còn là một cái gì đấy hơi “đặc sản” đối với người Việt Nam ở Đức. Nhớ lại những năm xa xưa, khi vẫn còn hai nước Đức, đối với người Việt Nam ở Đông Đức thì bánh chưng chỉ có trong trí tưởng tượng.

Thật buồn cười anh nhỉ. Bao nhiêu lần em muốn đi tìm anh. Nhưng em sợ sau đó thì cả hai đứa mình đều thất vọng về nhau.
Phía sau người đàn ông chung tình là người đàn bà khờ dại. Bởi nếu nàng là người tới trước, nàng khờ quá, đã bỏ lại sau lưng một người yêu nàng hết mực. Nếu nàng là người đến sau, nàng còn khờ hơn, khi chiến đấu với quá khứ của chàng để giành lấy bằng được tình yêu. Và nàng có thể giành được cuộc đời chàng, chứ mãi mãi không giành được cái vị trí đã bị bỏ trống trong trái tim người đàn ông.
Một lần vô tình vào Blog của một người bạn, tôi đọc một enty với một câu hỏi mà cho đến bây giờ nó vẫn ám ảnh mãi ở trong tôi: „Đời này ta còn gặp lại bố mẹ bao nhiêu lần nữa?“. Và những lúc như vậy, đứa con gái „ mê chu du quên quê hương“ như tôi lại muốn trở về, dẫu chỉ là được gặp lại bố mẹ một lần, được cùng bố mẹ ăn một bữa cơm, được nằm giữa bố mẹ rồi hàn huyên kể đủ thứ chuyện trên trần đời mà tôi đã đã được nghe, nhìn, thấy rồi lại „ bay đi nơi phương xa“.
Tết năm nay nhà quây quần đoàn tụ
Khoảng chục năm gần đây, người Việt ở CHLB Đức hay châu Âu không còn lo ăn Tết thiếu thốn nữa. Thế giới cởi mở và thân thiện tạo nên những chuyến bay từ Việt Nam, và từ khắp thế giới, mang tới Đức mọi sản phẩm phục vụ Tết Việt, lại toàn thứ cao cấp nhất, cho các bà nội trợ tha hồ trổ tài nấu nướng các món ăn Việt y như đang sống ở quê hương, ngay bên cạnh chợ Đồng Xuân Hà Nội hay Bến Thành - TP Hồ Chí Minh.
Hà Nội trời lất phất mưa.
Đã nhiều năm định cư ở Đức, chúng tôi hầu như không có mùa xuân với nghĩa "tiết xuân". Cảm giác se lạnh, dìu dịu, pha những hạt mưa bụi vương trên tóc, thấm trên vai từ lâu đã chẳng còn.
Thức ăn cho ba ngày Tết có thịt kho hột vịt (bằng nước dừa đóng hộp), giò thủ (nén trong chai dầu ăn; làm từ thịt đùi vì ở Đức không bán thịt mũi), củ cải ngâm cùng một ít thức ăn Tây không thể thiếu theo thói quen.
Mùa Tết này
Trong nỗi nhớ nhà trên những vùng đất xa xôi, tôi đã gặp hình bóng quê hương ở những con người mang dòng máu Việt luôn hướng về cội nguồn.
Hơn ba mươi năm rồi xa đất bắc
Nhớ sao cái cảnh êm đềm khi cùng chị gái và bạn bè ngồi trông nồi bánh chưng đến tận khuya, vừa ngồi trông vừa đánh tam cúc hoặc đánh phỏm, cắn hạt dưa tí tách, thỉnh thoảng cao hứng vùi vài củ khoai vào lửa. Mẹ thì tíu tít chạy ra chạy vào.
Bạn từng xa quê hương? Có lẽ, ở bất cứ một người Việt nào, khi xa vùng đất nặng nợ thương yêu, đều sẽ tự ngộ ra, tình yêu của bạn dành cho vùng đất đó lớn lao tới mức nào và theo thời gian, tình yêu đó sẽ ra sao.
Những ngày cuối năm Kỷ Sửu trôi qua ở Dresden (Đức) thật bình lặng. Một số người Đức có quen biết với người gốc Á hoặc quan tâm đến văn hóa của các dân tộc dùng đũa thì biết đến sự có mặt của lịch Mặt trăng và thỉnh thoảng cũng hỏi, Tết này cô làm gì?
Thức ăn cho ba ngày Tết có thịt kho hột vịt (bằng nước dừa đóng hộp), giò thủ (nén trong chai dầu ăn; làm từ thịt đùi vì ở Đức không bán thịt mũi), củ cải ngâm cùng một ít thức ăn Tây không thể thiếu theo thói quen. (Mây Trần, Đức)
Nhớ năm đầu ở xứ người, khi cụm pháo đầu tiên của năm mới vút lên cao, cũng là lúc khách khứa tản hết ra ngoài xem. Mấy đứa sinh viên bồi bàn bọn tôi và nhóm phục vụ nhà hàng cũng được ngơi tay dọn dẹp. (Hoài Linh, Đức)
Mỗi dịp Tết, lòng bà Nhàn lại nghẹn ngào một cảm giác khó tả. Không phải cảm giác hạnh phúc, sum vầy, không phải cảm giác vui vẻ như bao người mà là cảm giác tủi thân, buồn rười rượi.
Tôi thích tết từ bé. Tết là khi tôi được má mua cho hẳn bộ quần áo mới nhưng má giấu rất tài, nhờ vậy mùng một Tết tôi mới có bộ đồ mới “keng” để diện và lấy le với bọn trẻ trong xóm. (Huỳnh Ngọc Hiền, Hà Lan)


