Hàng thông xanh nhẹ đưa trong gióChiều hoàng hôn lấp lánh mặt sông
Sương mờ phủ bóng cô gái nhỏ
Đang cùng sông chia sẻ nỗi niềm
Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!
Tạp Chí Hương Việt
cầu nối quê hương
Hàng thông xanh nhẹ đưa trong gió
Chạy ngược cơn gió
Thả mình giữa mênh mông
Trời xanh lắm và tôi nghe hồn vỡ
Những kỉ niệm trong bộn bề quên – nhớ
Giờ ùa về
Rất khẽ
Rất lung linh…
Và chúng mình rồi cũng sẽ khác xưa
Canh cánh lòng con tất tưởi một vùng quê
Sao bao năm qua anh luôn tỏ ra lạnh lùng với em, để rồi giờ đây, khi mọi thứ đã không thể thay đổi, anh lại nói lên những gì bấy lâu em mong được nghe, mà chẳng bao giờ được.
„Kết hôn là việc quan trọng nên làm trong đời, nhưng kết hôn không phải là việc lớn nhất cần phải làm. Việc lớn nhất đó là: Chống ế chồng“
Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
Viết về một người mà mình chưa bao giờ gặp và quen không phải là một điều dễ ! Tôi đã đắn đo rất nhiều khi cầm bút viết những dòng chữ này. Cho anh , cho tôi và cho một kỉ niệm – dù có thể suốt cuộc đời này anh sẽ không baoo giờ đọc được những gì tôi viết ở đây.
Nói cho hết một lần
Ngày tình yêu đã đến
Kỷ niệm xưa theo về
Bông hồng nhung thắm đỏ
Vẫn tươi màu sắc Xuân
Không có những bông hồng
Về nhà đi.
Valentine này em lại ở xa anh
Đêm cô đơn không cùng ai dạo phố
Trên xạ lộ những lớp người tấp nập
Hối hả vội về. Xối xả cuồng quay…
Đã hơn một năm và cũng hơn một cái Tết tôi không ở nhà. Ai bảo phải đi xa lâu rồi mới thấy nhớ Tết quê hương, tôi thì đã nhớ Tết ngay từ lúc vẫn còn đang ăn Tết.
Con gái tôi dù mới bảy tuổi không hiểu hết nhưng cũng nhất định phải đi Tết Việt Nam vì được lì xì và xem múa lân. Cháu cũng đã được về thăm ông bà ngoại và các cậu khi bập bẹ tập nói, vậy mà cháu rất yêu Việt Nam.
Mẹ ơi sớm sớm chiều chiều
Băn khoăn trăn trở nhiều điều thương con
Mẹ là cả dải nước non
Đi xa muôn dặm cho con lối về
Ngày tôi nói sẽ đưa Khoa về nhà ra mắt gia đình, ông chú già nhún vai cười và nói: „ Nhà này từ đời mẹ đến đời con, không ai thoát khỏi cái dân Bắc Ninh.Tôi nhìn chú và hỏi lại: „ Bố cháu đâu có phải là người Bắc Ninh đâu chú?“, chú không nói gì và lại cười .
Em vẫn bước những bước đi kiêu hãnh
Từ khi mình xa nhau
Bước trên đau thương và nước mắt
Lầm lũi đi qua vết xước nơi trái tim
Ru bình yên bằng lặng lẽ
Thắt lòng.
Ngồi dưới sảnh khách sạn chờ, Bảo chứng kiến cảnh Lan và người con trai lạ khoác tay nhau âu yếm lấy chìa khóa phòng rồi đi vào thang máy.
Chia tay vợ cũ đã 10 năm, hai chúng tôi đều đã có cuộc sống của riêng mình. Thế nhưng khi gặp lại hình bóng xưa, trái tim của người đàn ông sắt đá như tôi vẫn không khỏi xao xuyến, bồi hồi.
Lâu lắm rồi tôi không viết về cha, không phải bởi cảm xúc về cha đã bị chai sạn, mà tôi không biết phải viết như thế nào cho thỏa với ước nguyện những điều mà từ sâu thẳm tâm hồn tôi muốn nói cùng cha.