feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ

Christina và Hano cùng nhất trí sắp xếp mọi việc ổn thoả sau khi Christina lên chức trưởng phòng Marketing của công ty, Hano, chồng cô sẽ ở nhà chăm sóc gia đình.

Tất cả mọi thứ đều không có vấn đề gì xảy ra nếu như bọn trẻ không gây ra một sai lầm tồi tệ ngay trong “Ngày của mẹ”, dẫn đến mọi thứ đều rối tung cả lên.

 

***

Có cái gì đó cù cù dưới bàn chân khiến Christina nhột nhạt, cô ngáp ngủ kéo chăn trùm kín đầu. Cái cù nhẹ nhàng dừng lại, bàn chân cô thôi nhột nhạt nhưng đột nhiên nó bị lôi tuột ra khỏi chăn. Christina rủa thầm, hôm nay là sáng chủ nhật, cô có quyền được yên tĩnh ngủ nướng thêm một chút. Từ mười  năm nay Christina làm việc cho văn phòng Marketing của một công ty sản xuất đồ ngọt, từ ba năm cô đã lên trưởng phòng, và cũng từ đó thời gian của cô cứ co hẹp lại dần.

Cô làu bàu:

-                    Em muốn ngủ thêm muộn chút.

Chồng cô lật chăn qua một bên:

-                    Dậy đi em.

Cô lấy hết sức kéo chăn về phía mình nhưng không được vì anh khoẻ hơn cô, tất nhiên rồi, anh có thời gian để đi đến các câu lạc bộ thể hình mỗi tuần. Đột nhiên ý nghĩ ấy làm cô giật thót, gia đình cô vẫn còn sống tốt hay không? Khi cô nhận chức trưởng phòng Hano tự nguyện ở nhà làm nội trợ nhưng càng ngày sự không hài lòng của anh càng nhân thêm ra.

Cô nói với giọng gay gắt:

-                    Tại sao em không thể ngủ thêm được một chút, ít nhất vào ngày chủ nhật. Em đã làm việc đủ vất vả trong cả tuần rồi.

Chồng cô nhìn cô một hồi lâu rồi nói:

-                    Mấy đứa đang đợi em đó, Christina.

-                    Đợi làm gì? Cô bực mình hỏi lại.

Konstantin, đứa con trai lớn của cô thường ngủ đến tận 12 giờ trưa, Nele mười một, nó thường nằm trên giường với một lát bánh mì quệt mứt dâu, Bianca năm tuổi thì ít khi đoái hoài đến ăn sáng, nó thích chơi một mình với ngôi nhà búp bê của nó hơn.

Chồng cô trả lời:

-                    Hôm nay là ngày của mẹ, bọn trẻ chuẩn bị hoa và nướng bánh từ tối hôm qua.

“Chết thật” Christina kêu thầm trong bụng “Hôm nay là ngày lễ Ngày của mẹ, tại sao mình có thể ngu ngốc quên đi mất?”. Cô nói:”Vậy anh hãy để bọn trẻ vào”. Hano mở cánh cửa phòng, bọn trẻ ào vào, chúng khiến cô tự hào làm sao. Bianca đang bê chiếc bánh bị cháy xẹm một bên, đằng sau là Nele với bó hoa Tulip sặc sỡ trong tay, Konstantin bao giờ cũng với một nụ cười thường trực trên môi.

Đứng trước giường, Bianca hết nhìn mẹ rồi lại quay sang bố, rồi lại từ bố quay sang mẹ, Nele đẩy nhẹ lưng em, cô bé cuối cùng cũng tiến lên, đi thẳng về phía bố, hai tay nâng cao trước bánh trước mặt bố. Khi cả ba đứa trẻ chợt nhận ra sai lầm của cô bé, Bianca cũng vậy, nó giật vội bó hoa chuyển sang tay mẹ, nhưng đã quá muộn. Mặt Christina trở lên trắng bệch còn mặt Hano thì đỏ dừ.

Konstantin lẩm bẩm “Bố sắp bực mình lên rồi” rồi nấp ra đằng sau cánh cửa, hai đứa trẻ còn lại cũng vậy, chúng vội vàng tìm cho mình một nơi an toàn nhất. Hano nổ tung:

-                    Em nhìn thấy chưa? Gia đình mình đã đến nước ấy rồi đấy.

Christina hạ giọng:

-                    Nghe đã Hano, đâu có chuỵện gì xảy ra.

Hano nhảy ra khỏi giường, tiến về phía cô:

-                    Không có chuyện gì à? Bọn trẻ không biết ai là mẹ chúng nữa, vậy mà em còn nói không có gì xảy ra?

Nele giảy nảy lên:

-                    Nhưng con biết, mẹ là mẹ của chúng con. Bianca đã làm một việc thật ngốc nghếch.

Bianca gào lên:

-                    Em không ngốc.

-                    Mày ngốc.

-                    Em không ngốc.

-                    Cả hai đứa im ngay

Konstantin quát với quyền làm anh cả.

 

 

***

Bianca khóc như mưa, bản năng làm mẹ khiến Christina muốn mở rộng vòng tay để ôm con bé tội nghiệp vào lòng nhưng cô sợ nó không chịu nên đành tự kiềm chế thu chặt hai tay mình lại. Cô lên tiếng quyết định „Chúng ta cần ăn một chút gì đã, dù sao mẹ cũng muốn ăn thử bánh“ rồi cô cầm chiếc bánh bê xuống bếp. Hano với theo:

-                    Điều đó cũng không thể giải toả vấn đề của chúng ta.

-                    Tất nhiên. Nhưng với một cái dạ dày rỗng thì khó mà suy nghĩ được.

Trong bếp, Christina nhận ra rằng bọn trẻ đã hoàn toàn nghĩ như vậy. Bình cà phê sôi ùng ục trên bếp, ngoài sân bữa sáng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Mặt trời tháng Năm chiếu rọi rực rỡ, chiếc khăn trải bàn không ủi được trải trên chiếc bàn tròn, mặt bàn bày đầy, Patê, mật ong, hành, bánh mì mới nướng. Mùi bánh mì khiến cho không gian đầm ấm hơn, Christina buồn bã nghĩ thầm, đây có thể là một ngày của mẹ hoàn hảo trong một gia đình hoàn hảo. Hano chợt nghĩ, anh có thể nhận tất cả mọi thứ dành cho anh trong ngày của mẹ?

Trong vườn, Nele bắt đầu cằn nhằn Bianca:

-                    Tại sao mày có thể ngốc nghếch như con gà tây thế được?

-                    Em không phải gà tây. Bianca cãi.

-                    Mày đúng là gà tây.

-                    Trật tự.

Konstantin đối với Bianca thực sự là một người lớn, hiểu biết nhiều, cư xử với cô cũng lịch sự hơn Nele. Cả gia đình đang mỗi người một ý nghĩ thì bỗng chuông cửa reo, Christina quên mất, mẹ cô.

Bà hỏi:

-                    Mấy đứa làm sao vậy?

Bianca lau nước mắt và trả lời rất thông minh:

-                    Chúng cháu đang tổ chức lễ „Ngày của mẹ“.

Rồi nó bắt đầu kể lể:

-                    Bà biết không? Bố đang bực mình vì bố bây giờ là mẹ, còn mẹ đang buồn vì mẹ…À, mẹ ơi, thế bây giờ mẹ là gì?

Đến lượt Christina vỡ oà, cô nức nở:

-                    Tôi chẳng là gì trong nhà này nữa, tôi đâu có được cần đến.

-                    Con nói linh tinh gì vậy? Mẹ cô ngạc nhiên.

Christina nói:

-                    Ngày mai tôi sẽ dọn đến ở nhà một người bạn, người mà sống trong một gia đình bình thường.

Konstantine lên tiếng

-                    Nhà ai vậy mẹ? Từ bao giờ mẹ có bạn vậy? Nếu mẹ quan tâm đến cái nhà này thì mẹ đã có tất cả.

-                    Nhưng Konni…

-                    Xin mẹ hãy gọi con là Konstantin.

-                    Đừng có hỗn. Mẹ vẫn là mẹ của con.

-                    Vậy sao? Con xin lỗi, bây giờ con mới nhận ra.

Trước khi cô kịp ném cái đĩa về phía thằng con trai thì mẹ cô lên tiếng:

-                    Tại sao con quên cả mẹ, Christina? Có phải hôm nay cũng là ngày của mẹ phải không?

-                    Con không có thời gian. Cô trả lời.

Hano, vừa bước vào sân:

-                    Đối với con gái của mẹ thì việc xuất khẩu Lakritz sang Nhật Bản quan trọng hơn mẹ ạ.

Nele đứng sau bố nói theo:

-                    Lâu rồi đối với bố việc xem xét những cái xe ô tô hết hạn cũng quan trọng hơn.

Từ câu nói của Nele, Christina mới biết Hano vẫn âm thầm theo đuổi công việc bảo hiểm ô tô, Hano nhìn như có vẻ sắp nổ tung đến nơi. Mẹ cô lên tiếng:

-                    Mẹ thấy không ổn nếu các con chăm sóc gia đình kiểu này. Rồi bà chuyển hướng. Ai đặt hành cạnh mật ong thế?

Bianca tự hào:

-                    Cháu đấy.

-                    Cháu giỏi quá, Bianca, làm rất tốt, cưng của bà.

Christina lên tiếng:

-                    Tôi cảm thấy không công bằng khi gia đình tôi đối xử với tôi như vậy. Tôi luôn phải cố gắng lo cho tất cả mọi người đầy đủ.

Đột nhiên chuông cửa lại reo, Bianca reo lên “Chú Paul đến”. Lạy chúa tôi, mình lại quên rồi, Christina rủa thầm. Paul là em trai của chồng cô, một người dễ mến không mấy nghiêm khắc, Paul biết mọi người đang căng thẳng liền tìm cách tháo gỡ. Bianca níu tay chú đòi nướng bánh Pizza cho búp bê, kèm theo lời dặn dò “Nhưng chú không được ăn đâu đấy, vì chúng được làm toàn bằng nhựa.” Paul cười “Xin tuân lệnh”. Hano và Nele đang ngồi trên ghế đu ở trong vườn, bà ngoại căn một miếng bánh mì với hành và mật ong, Konstantin cắm đầu vào cái điện thoại soạn tin nhắn, chắc là cho bạn gái. Christina đứng dậy “Tôi đi lấy cà phê”, cho mọi người thở phào nhẹ nhõm, cô chợt nhận ra cô vẫn khoác trên người tấm áo ngủ mỏng manh, bao nhiêu việc xảy ra trong một buổi sáng cũng chẳng ai để ý đến.

 

 

***

-                    Em phải nói thật một câu, chị trông thật hấp dẫn.

-                    Thôi đi, Paul. Cô với tay lấy bình cà phê và quay người đi hy vọng anh ta bỏ đi nhưng anh ta không làm vậy.

-                    Christina, em muốn nói với chị một điều từ lâu, chị quả thật là một phụ nữ tuyệt vời.

-                    Cám ơn chú. Ít nhất một người làm cô không bực mình hôm nay, cô cười cảm ơn nhưng không ngờ Paul lại hiểu nhầm.

Anh ta ôm ngang người cô, phả hơi vào gáy khiến cô cảm thấy một luồng nóng hổi, cô co người lại.

-                    Em thích thế phải không?

-                    Không, nó làm tôi nhột. Chú dừng lại ngay.

Anh ta tiếp tục:

-                    Ông anh của tôi thật ngốc, anh ấy không biết mình đang sở hữu một kho báu. Một phụ nữ tuyệt vời như em thì bỏ quách cái nhà dở hơi này đi.

Christina nghĩ ngợi “Cái nhà dở hơi”, có lẽ thế thật. Paul tiến gần hơn: “Anh biết cái gì sẽ tốt hơn cho em”. Chợt cô bừng tỉnh quát lên

-                    Chú không biết thì đừng có nói, tại sao chú dám sàm sỡ với tôi ngay trong nhà tôi, cút ra ngay.

Paul thì thầm:

-                    Anh yêu em, Christina, yêu lâu rồi nhưng nếu em vô tình dẫm lên tình yêu ấy của anh…

-                    Vớ vẩn. Chú yêu tôi lâu nhất thì cũng được ba ngày, kể từ khi Janine bỏ đi.

Janine là cô bạn gái tóc vàng người Hamburg của Paul, hai người ở chung với nhau được hai tháng thì chia tay.

Cô thì thầm:

-                    Tôi sẽ quên chuyện này đi, chú cũng vậy. Bây giờ làm ơn bê bình cà phê ra bàn, bỏ áo tôi ra, đồ chết tiệt, tôi phải đi thay đồ.

Paul nhún vai vẻ hối lỗi khi bị bắt bài, rồi hỏi “Thế có phải làm Cacao cho bọn trẻ không?”. Có vẻ anh ta muốn làm lành, Christina cười thầm “Một cậu bé trong thân xác người lớn, không biết đến bao giờ mới trưởng thành”. Cô nghĩ tiếp “Hano của mình chín chắn hơn, thông minh hơn, đôi vai rộng hơn, nơi mà mình lúc nào cũng có thể dựa vào”. Thú vị với những ý nghĩ ấy, cô nhảy từng bậc cầu thang lên lầu. Cô mở tủ quần áo rồi chọn cho mình chiếc váy xẻ, cô mua nó từ mùa hè năm ngoái mà chưa có dịp mặc.

Nele thốt lên ngạc nhiên “Ôi”, chồng cô cũng vậy anh ngạc nhiên không kém, quên cả mất Nele đang ném quả bóng về phía anh, khiến cả quả bóng đập vào mặt. Konstantin chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục bấm điện thoại, mẹ cô ngừng ăn bánh mì, bà đặt lát bánh xuống đĩa, Paul rót Cacao cho bọn trẻ. Bianca tìm ra được một câu rất hợp hoàn cảnh “Mẹ đẹp quá”, cô mở rộng vòng tay cho con bé lao vào.

Cô nhìn quanh một lượt rồi nói:

-                    Mẹ đã nghĩ kỹ và quyết định từ bây giờ mẹ sẽ cắt bớt công việc ở công ty, những nhân viên mới sẽ mừng hơn nếu họ được phép chịu trách nhiệm nhiều hơn. Còn bố, anh Hano, anh sẽ trở lại đi làm, ít nhất nửa ngày, anh thấy thế nào?

Hano bật ra:

-                    Một ý kiến hay.

Nele giãy nảy:

-                    Thế bọn con thì sao?

-                    Mẹ sẽ cố gắng về sớm, ngoài ra…

-                    Ngoài ra còn có bà nữa. Mẹ cô tiếp lời.

Christina nhìn mẹ cám ơn rồi nói tiếp:

-                    Vả lại còn ông chú thân mến nữa.

Paul nhìn cô vẻ cám ơn vì cô đã bỏ qua chuyện vừa rồi, anh hỏi đám nhóc:

-                    Ai muốn đi thăm vườn thú nào?

Ai cũng hồ hởi đồng ý ngoại trừ Konstantin:

-                    Cháu phải nói chuyện với Ellen.

Christina gợi ý:

-                    Hãy mời bạn con đến ăn tối, tối nay chẳng hạn, bố mẹ sẽ đãi cả nhà.

Konstantin reo lên “Hay quá”.

***

Khi cánh cổng vừa được khép lại, Hano đã hỏi Christina:

-                    Em đã suy nghĩ chắc chắn với những điều em vừa nói chưa, về công việc của em.

-                    Em đã nghĩ kỹ rồi

-                    Anh không muốn một ngày nào đó em lại tiếc nuối.

-                    Vớ vẩn.

Cô đưa ngón tay đặt lên môi chồng:

-                    Em làm việc đó cho cả nhà, đặc biệt cho chính bản thân em. Em không muốn trở thành một người xa lạ đối với bọn trẻ, em muốn được sống cùng chúng, muốn được chứng kiến Konstantin trưởng thành, không bỏ qua Nele và Bianca…

Cô không thể nói tiếp được vì phải dừng lại:

-                    Anh đừng có cắn ngón tay em nữa.

-                    Tại sao?

-                    Hàng xóm kìa.

-                    Nếu hàng xóm  không gọi cảnh sát thì chắc họ cũng đang làm cái gì đó thú vị hơn chúng ta bây giờ.

-                    Ví dụ.

-                    Anh không biết, nhưng anh biết anh phải làm gì bây giờ. Dứt lời anh bế bổng vợ lên đi vào trong nhà.

Buổi tối họ ăn tối cùng nhau với lũ trẻ, Konstantin rất vui vẻ bên Ellen, Christina vô cùng hạnh phúc, cô âu yếm bên chồng và cảm thấy đây là một ngày của mẹ tuyệt vời nhất trong đời cô.

 

Tác giả: Christiane Bergman (Đức)

Người dịch: Hà Anh
, tapchihuongviet.eu
 


Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.