
Hành trình cuộc đời của người đàn bà

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!
Gió lùa qua khung cửa
Nhẹ nhàng và dịu êm
Tháng 4 đến êm đềm
Tô mùa xuân khoe sắc
Anh sẽ thế nào những ngày không em?
Đêm có lẻ loi hơn sau chiều bão tố
Con đường anh đi bàn chân ai trót lỡ
Cỏ xước mềm vết thương cũ… ngày xưa…
Nhận được email Ca Dao báo tin nàng sẽ về VN trong vài ngày tới , tôi vừa mừng vừa hồi hộp, vì tôi đã đợi nàng năm năm trời đằng đẵng, nhưng có lẽ ngoài sự nôn nao gặp lại người yêu, tôi còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian gần đây mà nàng có chút thờ ơ, tránh né đến độ khó hiểu !
Mãi chẳng thoát được những người đàn ông
thơ con trĩu nặng cái đa đoan của người thiếu phụ
mang nỗi tương tư rẻ tiền đâu đâu cũng có
không thể được nữa rồi
em dủng dẳng dùng dằng giữa tiếp tục yêu hay cố lãng quên
Khi em khóc vì anh
Người ấy lau nước mắt
Cố tìm lời khoả lấp :
Hạnh phúc của mình phải biết tự nâng niu.
Trên khoảng đất trống xanh rợp màu cỏ non, đó đây những nhóm người đang thả diều... Thật ồn ào, nô nức. Ai cũng muốn diều mình bay cao nhất nên ra sức thả dây, kéo diều. Tiếng í ới, reo hò khi chiếc diều bứt khỏi tất cả diều khác. Đúng là lúc vui chơi, người lớn cũng như trẻ con.
Em đã đi một chặng đường dài
Đến bên anh khát khao hạnh phúc
Ánh mắt anh, nụ cười ma lực
Chưa bao giờ mình nói
yêu nhau...
Lại một khoảng trống không rõ
em có anh rồi
có lúc vẫn thấy chông chênh
tình yêu chúng mình lặng lờ như một vệt gió vút ngang
một sáng thức dậy chợt thấy mình cô độc
Em dỗ mình bằng những trang thơ
Bằng những ước mơ uớt cả thời con gái…
Em tự dỗ mình bằng những điều khờ dại
“ Mai lớn rồi
ắt hẳn phải khôn hơn “
Không có anh, không có niềm vui
Không có mây bay, chiều nhạt nắng
Không có anh, em như cơn gió lặng
Hờ hững, cô đơn, bất lực, lạnh lùng
Bạn cứ hỏi bao giờ con trở lại
Biền biệt khắp phương trời không chán nữa hay sao?
Con chỉ lặng im, mỉm cười rồi nói
“ Về chứ, mẹ cha mong…”