Gắn bó với nước Đức gần hết những năm tháng tuổi 20, nên tôi có rất nhiều tình cảm, kỷ niệm, và nhiều điều phải cảm ơn nơi này. Nhưng thực sự tôi chưa bao giờ thấy đây là xã hội của mình. Những cái được khi ở lại Đức
Gắn bó với nước Đức gần hết những năm tháng tuổi 20, nên tôi có rất nhiều tình cảm, kỷ niệm, và nhiều điều phải cảm ơn nơi này. Nhưng thực sự tôi chưa bao giờ thấy đây là xã hội của mình.

Hôm nay, tình cờ nghe lại bài 'Khi người đàn ông khóc', bất giác lòng em thấy chông chênh.
Nếu coi dân là chủ đích thực, thì biểu đồ chính trị chính là gương soi, Đảng và nhà nước không nhìn vào đó không thể biết được chính xác khuôn mặt mình, để chăm sóc nó, dân có nhìn vào đó mới biết được thực tế đời sống chính trị và xã hội hàng ngày của đất nước họ để cùng nhau gánh vác, nhất là với những thực tế phũ phàng, bởi không đảng, nhà nước nào làm thay chính họ được.
Với nhiều người, cuộc hôn nhân của chúng tôi là khá lý tưởng. Chúng tôi cùng quê, từng học cùng trường cấp 3 (anh học trên tôi một lớp), khi cùng lên TPHCM học mới yêu nhau, rồi lấy nhau. Nhưng từ sau ngày sinh con, đã 4 năm nay, anh không “đụng chạm” đến tôi...
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Mẹ không thể hiểu được cô giáo của con Tizi ạ. Mẹ có cảm giác rất bị khinh thường khi tiếp xúc. Đành rằng mẹ không phải người Đức, không tham gia được tất cả các hoạt động của trường vì mẹ phải đi làm, nhưng mẹ nhận thấy mình cũng đã rất cố gắng.
Có một niềm hy vọng của mọi phụ nữ mà hầu như ít khi trở thành hiện thực.Đó là khi người phụ nữ nhấc lên một chai nước hoa mình yêu, dùng mùi hương thơm ấy để làm thành thứ trang sức cuối cùng của việc trang điểm, làm cho bản thân trở nên hoàn hảo và trân trọng nhất, là khi người phụ nữ muốn nói:


