Phông chữ

…Dạo gần đây, tôi thường nhận được những tin nhắn và email của các em, các bạn hỏi rằng „ Làm thế nào để có thể quên được một người mà mình đã từng yêu?“. Tôi thường lặng người rất lâu trước mỗi câu hỏi đó, bởi đã rất nhiều lần trong đời, tôi cũng đã tự hỏi mình những điều như thế !



„ Em đọc thơ chị viết, từ bài này qua bài khác, mỗi bài thơ em đều thấy hình ảnh của mình ờ trong đó và em bật khóc, em đã khóc thật nhiều!“, „ Tôi khâm phục cái cách bạn bước qua nỗi đau dù tôi biết để vượt qua được những khoảnh khắc ấy bạn đã phải dẫm lên rất nhiều gai“, „ Chị ơi, đọc những bài viết của chị xong, em thấy mình đã cứng rắn hơn rất nhiều. Nghị lực này em đã học được ở chị - người con gái chẳng bao giờ đánh mất nụ cười ở trên môi“, „ Cảm ơn YA về những bài học vào đời sâu sắc mà bạn đã chia sẻ cùng mọi người, nhưng YA ơi, làm sao có thể sống trong những nỗi đau mà vẫn giữ được niềm tin yêu nhiệt huyết ở trong đời giống như bạn được đây?“…

Đó là những lời tâm sự gần đây nhất mà tôi đã nhận được. Tôi không hiểu tại sao họ lại tìm đến với tôi – một người bạn, một người chị hoàn toàn xa lạ mà họ chưa từng gặp và quen trong quá khứ. Tôi cũng không hiểu tại sao họ lại có thể đặt vào tôi một niềm tin trọn vẹn đến như vậy. không có nhiều thời gian và tôi luôn cảm thấy có lỗi khi không thể trả lời tỉ mỉ và chu đáo hết những email của các bạn được dù tôi đã cố gắng rất nhiều. Hôm nay tôi mượn entry này để gửi tới các em, các bạn như một lời sẻ chia sâu sắc nhất của mình.

Có lẽ không chỉ riêng tôi, riêng bạn mà tất cả những người con gái đang yêu đều muốn người đàn ông mình yêu là của riêng mình, để ta có thể cùng được khóc và được cười trên vai. Và khi yêu, ai cũng muốn được nắm tay người mình yêu đi đến cuối cuộc đời. Nhưng vì một lý do nào đó, dù còn yêu hay không còn yêu mà người ta vẫn phải chia tay nhau. Trong tình yêu, tôi cũng đã từng là một kẻ thất bại, cũng đã từng yêu sâu sắc đến quặn lòng và đau đớn đết xót xa. Và tôi cũng đã từng sống những tháng ngày hờn trách, tự hỏi tại sao tình yêu của mình lại tan vỡ. Vì người ta không cần mình nữa hay vì vòng tay mình quá nhỏ bé và niềm tin mình quá mong manh? Nhưng rồi đến một ngưỡng cửa nào đó trong cuộc đời, tôi hiểu ra được một điều rằng những hờn trách cũng sẽ chẳng làm mình thanh thản hơn. Vậy tại sao không thể mỉm cười bao dung đi qua nó? Tôi biết để làm được điều đó rất khó bởi nó còn tùy vào hoàn cảnh và tùy vào cái cách mà người ta chia tay nhau nữa. Tôi có một cô bạn, cô ấy và bạn trai cô ấy yêu nhau thời Đại học và khi họ gần ra trường thì cô gái ấy đã chia tay khi phát hiện ra người yêu cô ấy cũng đang nói lời yêu với một người con gái khác. Cô ấy nói với tôi rằng dù còn rất yêu cậu bạn ấy nhưng cô ấy không thể tha thứ cho những lỗi lầm đó được. Bây giờ cả hai đều là giảng viên một trường Đại học, họ là đồng nghiệp và là bạn bè của nhau, không nhiều và không ít. Tôi khâm phục việc làm ấy của cô bạn mình vì tôi nghĩ đó là một nghĩa cử cao đẹp. Tôi đề cao sự bao dung, nhưng tôi biết không phải ai cũng làm được điều đó, bởi thế nên tôi cũng cảm thông ( khác với đồng tình) với những con người không thể nào tha thứ cho người yêu cũ của mình được nữa bởi cô ấy / anh ấy đã quá nhẫn tâm với tình yêu của họ. Tôi không có khái niệm chung cho sự tàn nhẫn, bởi mỗi người đều có những quan điểm và cảm nhận khác nhau về nó. Nhưng tôi biết họ đã đau khổ và hẳn nỗi đau đó đã dài và sâu đến tận xương tủy nên họ không bao giờ có thể tha thứ cho người kia của mình được nữa. Nhưng:
Nếu không thể tha thứ được thì cũng đừng thù hận được không?

Mới đây, tôi có nhận được email của một cô bé 19 tuổi. Em hỏi tôi rằng em có nên trả thù cậu người yêu không vì cậu ấy đã lợi dụng ( cả vật chất lẫn tinh thần ), đã làm tổn thương cô ấy suốt thời gian yêu nhau và khi đã thõa mãn được những ước muốn của mình, cậu ấy từ bỏ cô bé kia một cách không thương tiếc và cô bé ấy đang tìm cách trả thủ. „ Em có nên trả thù không chị và nếu có thì như thế nào?“. Tôi đã nhắn lại với cô bé ấy rằng: „ Em hãy sống hạnh phúc hơn người ta, đó là sự trả thù cao thượng và vinh quang nhất nếu em nghĩ chỉ có sự trả thù mới làm lòng em thanh thản hơn!“. Tôi không biết cô bé ấy đã nghĩ gì khi đọc lời viết đó của tôi, tôi không thấy em nhắn lại cho tôi nữa và tôi mong em đã phần nào bình yên được với suy nghĩ của mình.


„ Làm sao có thể quên được một người mà mình đã từng yêu?“, có lẽ tôi cũng không thể nào trả lời câu hỏi này như làm một bài toán được. Có quá nhiều câu trả lời cho một câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà lại không hề đơn giản. Nếu là tôi, tôi sẽ trả lời như thế nào? Hẳn bạn muốn biết điều đó phải không? Có thể tôi sẽ nói với bạn rằng có những điều cần phải học để quên, bởi trái tim luôn có quá nhiều lý lẽ, nó không tuân theo một chuẩn mực hay một trật tự nào cả. Khi yêu nhau, chúng ta không học cách nhớ về nhau, nhưng khi không còn yêu nhau, ta lại phải học cách để quên. Khó lắm, tôi biết điều đó chứ. Nếu nó đơn giản thì tôi lại không phải mất thời gian để ngồi viết những dòng chữ này. Nhưng mà suy cho cùng, tôi vẫn nghĩ „ Dù có học nhiều đến thế nào, bạn cũng sẽ không quên được người mà bạn đã từng yêu đâu. Con người ta lạ lắm, đã yêu rồi thì rất khó quên. Hình ảnh ấy chỉ có thể mờ nhạt nếu ta không chạm về miền quá khứ mà thôi. Tôi nghĩ, có lẽ cũng chẳng cần phải học cách quên một người mà hãy học cách từ bỏ những thói quen của nhau, học để quên những thói quen ấy và tôi tin khi làm được điều đó, bạn đã quên đi được rất nhiều điều mà bạn không muốn nhớ rồi đấy!“. Còn những điều đáng để nhớ, hãy cứ để nó tồn tại trong trái tim mình. Khi chia tay, con người ta thường chỉ nhớ đến những giọt nước mắt, có mấy ai nhớ đến nụ cười ,nhớ đến những khoảng thời gian đã từng hạnh phúc bên nhau. Họ thường trách nhau vì tình yêu người này không đủ lớn để dành cho người kia, vì miệng nói yêu nhưng tay thì vẫn buông và chân thì vẫn dậm chân tại chỗ. Họ khóc trong những tủi hờn của buồn giận vì người yêu của họ đã làm họ đau. Nhưng tại sao không nghĩ ngược lại rằng đó cũng là người đã cho mình biết thế nào là hạnh phúc, đã cho mình biết thế nào là yêu và được yêu. Sao không nghĩ đến những điều tốt đẹp đó để lòng mình thanh thản hơn? Vì suy cho cùng, tôi vẫn nghĩ, sống ở trên đời này không ai muốn làm đau lòng ai cả đâu. Bạn đừng nghĩ tôi đang tự động viên tôi và động viên bạn bằng những suy nghĩ như thế, mà đó là những suy nghĩ thật lòng nhất của tôi lúc này đấy. Con người ta sống ở trên đời dù có thể nào thì cũng chẳng bao giờ có thể chối bỏ cái khao khát yêu thương và được yêu thương. Vì đó mới là ý nghĩa của cuộc sống mà tất cả mọi người đều muốn vươn tới.


Có thể lúc này đây bạn sẽ nói tôi là người giỏi triết lý trên những câu chữ, nhưng bạn ạ, hãy tin tôi đi. Đến một lúc nào đó rồi tất cả sẽ qua. Bạn sẽ vượt qua được những khổ đau đó một cách đến không thể ngờ mà chính bạn cũng không hiểu nổi bạn đã lấy ở đâu ra cái nghị lực phi thường ấy. Tôi lấy gì để đảm bảo với bạn điều này ư? Vì tôi tin ở bạn, tin rằng bạn sẽ làm được điều đó, vì không ai muốn đắm chìm mình trong những biển khổ đau cả, và vì những người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, từng trải hơn tôi đã dạy cho tôi điều đó từ bài học của chính họ. Chơi với những người lớn tuổi hơn mình, bạn sẽ học được khối điều tốt đẹp từ họ đấy. Tin tôi đi.