Phông chữ

Tôi và anh quen nhau rất tình cờ, tình cờ đến rồi tình cờ đi… thấm thoát đã hơn 15 năm. Ngày ấy, tôi là cô bé học lớp 9, nổi tiếng chăm chỉ và học giỏi; còn anh là… cậu - phụ huynh của một người bạn trong lớp.

 

Mỗi lần họp phụ huynh, cô giáo chủ nhiệm hay gọi tôi phụ giúp cô trong các buổi họp, anh lân la làm quen chỉ để hỏi thăm tôi về tình hình của cháu mình. Rồi tình cờ tôi biết anh là sinh viên truờng luật, ở trọ đối diện nhà tôi và là "đối thủ” thức khuya học bài với tôi mà đêm đêm tôi thường thấy qua cửa sổ phòng mình.

Tình cảm thời xưa thật đẹp, không như tình cảm của các cô cậu teen bây giờ. Chúng tôi không điện thoại di động, không email, không chat… chỉ có những cái nhìn đằm thắm, trìu mến lén lút trao nhau, những dòng thư tâm sự cùng nhau về sở thích, kể chuyện nhau nghe, bình luận những trận đá bóng hay… với nét chữ gò thật kỹ và cả những bức vẽ tôi tự vẽ tặng anh…

Tình cảm trong sáng kéo dài đến khi tôi học lớp 12. Trong suốt thời gian đó, chúng tôi vẫn liên lạc bằng những lá thư, những lần gặp gỡ trên đường đi học.

Trường anh chuyển đi, rất xa nhà tôi nhưng anh vẫn cố gắng đưa tôi đi học hầu như mỗi buổi sáng, vẫn hai chiếc xe đạp song song với nhau… Dù anh chưa từng ngỏ lời, nhưng sau này tôi hiểu anh đối với tôi rất chân thật và đầm ấm qua những lo lắng tỉ mỉ về sức khỏe, việc học…

Tôi vô tư đón nhận và không hề quan tâm những vấn đề xoay quanh một sinh viên xa nhà như anh: việc học, đời sống, công việc làm thêm… Tôi vô tư đón nhận tình cảm chân thật của anh cũng như vô tư nói lời chia tay vì ba tôi phát hiện tôi quen anh và lo lắng quan hệ đó ảnh hưởng đến việc học của tôi.

Tôi vô tư đến đáng trách khi để lại trong anh một vết thương nhẹ nhàng nhưng sâu đậm. Tôi vô tư từ chối gặp anh khi anh đón tôi ở cổng trường. Tôi vô tư khi nghe cô bạn thân kể rằng anh đến tìm cô bạn, nhờ cô làm cầu nối cho anh gặp tôi… để rồi sau đó tôi nhói lòng khi cô bạn cho biết anh định chờ tôi lên đại học rồi ngỏ lời với tôi, nhưng không ngờ tôi lại nói lời chia tay trước. Và tôi càng nhói lòng hơn khi nghe anh nói vì anh là sinh viên nghèo nên tôi chê anh…

Mười lăm năm trôi qua, có đôi lần tôi gặp lại anh. Chúng tôi giờ đã là những người thành đạt trong công việc, ai cũng có gia đình riêng nhưng đôi khi, trong ánh mắt và lời nói của anh vẫn ẩn chứa sự trách móc dành cho tôi, dành cho con bé vô duyên, vô tư ngày ấy.

Tôi nợ anh, tôi nợ tình cảm trong sáng chưa một lần chạm tay ngày xưa, một tình cảm rất đẹp trong suốt cuộc đời mà tôi không bao giờ quên. 

Cầu chúc anh và gia đình luôn hạnh phúc và thành công.