feed-image

Hãy nhấn „Thích Trang“ để theo dõi tin tức cập nhật của Tạp chí Hương Việt trên trang Facebook của bạn!

BỎ QUA

Op2 1140X206P 1 frame

Phông chữ
Lâu lắm rồi tôi không viết về cha, không phải bởi cảm xúc về cha đã bị chai sạn, mà tôi không biết phải viết như thế nào cho thỏa với ước nguyện những điều mà từ sâu thẳm tâm hồn tôi muốn nói cùng cha.
 
Bạn bè đọc tập thơ „ Lời của con“ của tôi xong và hỏi tại sao trong 33 bài thơ viết về cha mẹ, tôi chỉ có chưa đầy 10 bài viết về cha, mặc dù tôi yêu cha cũng nhiều như yêu mẹ. Chưa bao giờ tôi lý giải được điều đó, dẫu rằng trong tiềm thức trái tim, tình yêu tôi dành cho cha chưa bao giờ vơi cạn.

Hôm nay khi đang soạn đồ để tiếp tục một chuyến đi xa, một cô bạn gửi cho tôi nghe bài „ Khúc hát cha yêu“ do Lý Hải hát. Tôi nghe xong mà thẫn thờ ,cả một bầu trời nhung nhớ lại ùa về trong tim. Và lúc đó tôi hiểu rằng mình đang rất nhớ cha. Tôi nhớ về cha cũng như bạn của tôi đang nhớ tới cha mình, chỉ khác một điều, tôi còn cha tồn tại ở trên đời, còn cha bạn ấy thì đã mãi ở thế giới bên kia. Bạn ấy chưa một lần được chạm vào thân thể của người cha thân yêu của mình, bởi cha bạn đã ra đi khi bạn đang còn nằm trong bụng mẹ. Tôi đã không ngăn nổi những giọt nước mắt khi nghe bạn tôi kể về người cha thân yêu đó của bạn, rằng bạn ấy vẫn luôn tin bạn ấy chính là điều mà cha bạn ấy luyến tiếc nhất ở trên đời, rằng cha bạn ấy vẫn tồn tại trong trái tim của bạn ấy chừng nào bạn ấy còn nghĩ đến cha, rằng vòng tay yêu thương của cha bạn ấy vẫn ôm ấp vỗ về bạn ấy trong mỗi bước đi khó khăn giữa đường đời.

Tôi bật dậy là lục lại đọc tất cả những gì mà ngày xưa cha từng viết cho tôi. Tôi vẫn giữ tất cả những gì cha gửi tặng. Mỗi lần đọc thư cha xong, tôi luôn thấy chạnh lòng và rơi nước mắt. Trong một lá thư gửi tôi, cha từng viết: „ Con thương yêu! Biết rằng sức lực, tài năng con người là có hạn. Để chinh phục được đỉnh cao là cả một quá trình. Con hãy bước, bước đi từng bước vững chắc. Cha tin con có thể làm được, hãy dũng cảm lên con!“. Tôi đã đọc thuộc lòng những lời viết đó tự khi nào và những lời viết đó tự khi nào cũng trở thành động lực cho tôi. Mỗi khi buồn hay thất vọng vì một điều gì đó, tôi thường nghĩ đến cha. Không phải ngẫu nhiên mà trong bài thơ „ Nhìn vào đôi mắt cha“, khổ thơ cuối cùng tôi đã viết:

„ Con thường nhìn mắt cha
Mỗi khi buồn muốn khóc
Những đớn đau khó nhọc
Bỗng tan vào hư không“

Tôi biết mình hạnh phúc vì có một người cha như thế. Tôi biết mình may mắn hơn nhiều người vì tôi vẫn còn cha, để mỗi khi buồn, khi nhớ tôi có thể gọi „ Cha ơi“. Ngày xưa khi bài hát „ Tình cha“ mới ra đời, lúc đó tôi còn ở Việt Nam, tôi cứ bắt bạn tôi hát đi hát lại cho tôi nghe bài đó, nghe mãi mà chẳng bao giờ biết chán. Mọi người thường nói cha tôi hiền, bản tính hiền lành đó không hợp với một người chiến sĩ công an. Song tôi thấy cha rất mạnh mẽ, đằng sau cái vẻ bề ngoài hiền hậu và nhân từ ấy của cha là một trái tim sắt đá. Tôi vốn là đứa con gái ngang ngạnh và bướng bỉnh, muốn gì là làm bằng được. Nhiều khi tôi đã làm cha buồn vì cái tính hời hợt của mình. Nhưng tôi biết tận đáy lòng mình, cha vẫn rất tự hào về tôi. Nhiều bạn trẻ nói với tôi rằng họ ngưỡng mộ tài năng và con người tôi, họ lấy tôi làm tấm gương để noi vào, họ tìm thấy ở tôi một nghị lực phi thường. Tên tôi xuất hiện ở trên báo nhiều hơn, rồi ở đài phát thanh ở Đức, ở Úc….tôi biết cha đã rất tự hào về tôi dù chưa bao giờ cha nói với tôi điều đó cả. Cha vẫn âm thầm dõi theo những bước đi của tôi, từng ngày và từng ngày như thế.

Tôi đã có một số bài viết về cha được đăng trên các báo điện tử như „ Nhật kí gửi cha“, „ Cha là mùa xuân hạnh phúc“, và tôi đã nhận được rất nhiều phản hồi của bạn đọc. Họ nói với tôi rằng họ ghen với hạnh phúc của tôi vì có một người cha như thế. Họ kể cho tôi nghe những khát khao của họ. Có bạn gửi cho tôi cả một bức thư dài nói rằng cha đã bỏ mẹ con bạn ấy từ khi còn quá nhỏ để chạy theo một người đàn bà khác, có bạn thì nói với tôi rằng cha bạn ấy đã vĩnh viễn ra đi trong một tai nạn giao thông để lại trong lòng bạn ấy nỗi nhớ thương mòn mỏi. Tôi đọc những dòng viết của các bạn ấy cùng với một niềm trân trọng đến vô biên nhưng tôi lại không biết mình phải chia sẻ như thế nào. Làm sao tôi có thể hiểu được nỗi đau đó lớn lao đến như thế nào khi mà tôi vẫn hạnh phúc vì cha tôi vẫn tồn tại ở trên đời. Bởi thế nên tôi thường im lặng trước những sẻ chia của các bạn, tôi không nói gì không có nghĩa là tôi không có gì để nói. Tôi chỉ ước giá như tôi được ở cạnh bạn lúc đó, tôi sẽ cầm tay bạn nắm chặt. Có lẽ đó là điều duy nhất tôi có thể làm và muốn làm như một lời chia sẻ.

Tôi có một người bạn có cha mà lại không có cha, vì cha đã bỏ mẹ bạn ấy và bạn ấy khi còn quá nhỏ. Một mình mẹ bạn ấy chắt chiu nuôi bạn ấy khôn lớn từng ngày, mẹ bạn ấy hy sinh cả tuổi trẻ của mình , vất vả đi làm để có tiền chữa bệnh cho bạn ấy. Bạn ấy từng nói với tôi rằng bạn ấy hạnh phúc vì có mẹ và bạn ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cha. Ngày đó, khi lắng nghe những lời tâm sự của bạn ấy, tôi cũng đã không cầm được nước mắt. Tôi không dám khuyên bạn ấy rằng hãy tha thứ cho cha của mình, bởi tôi không phải là người trong cuộc, làm sao tôi có thể hiểu được những gì mà bạn ấy đã phải trải qua suốt hơn 20 năm qua. Nhưng tôi biết ở một góc sâu thẳm trong tâm hồn, dù không bao giờ có thể tha thứ cho cha mình, song hẳn bạn đã cũng đã có những ngày khao khát được ủ ấm bởi tình cha. Người mẹ dù có tuyệt vời đến thế nào cũng chẳng thể nào ban tặng được cả một tình cha. Tôi thương những người con đã mất cha mãi mãi, nhưng tôi lại càng thương hơn những con người có cha mà như không có cha. Khi xưa tôi đã tự nhủ với lòng rằng sau này nếu được đi cùng bạn ấy suốt chặng đường còn lại, tôi hy vọng mình có thể làm được một điều gì đó để bạn ấy có thể mỉm cười và tha thứ cho cha, vì trên đời này người ta chỉ đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại. Nhưng ước mơ đó của tôi đã không bao giờ có thể trở thành hiện thực vì chúng tôi đa chọn cho mình những con đường không có bóng hình nhau, song trong thẳm sâu cuộc đời tôi vẫn nguyện cầu một ngày bạn ấy mở rộng lòng mình và tha thứ cho cha.

Đêm nay giữa xứ trời âu, tôi tua đi tua lại bản nhạc“ Khúc hát cha yêu“ mà nhớ tới cha mình quay quắt. Ở chân trời quê hương thân yêu kia, tôi biết từng ngày cha vẫn đang chống chọi với những cơn đau vì bệnh tật khi trái gió trở trời. Bất chợt tôi đọc khẽ bài thơ „Nhớ con“ mà cha đã viết cho tôi hơn 4 năm về trước trong nỗi nhớ thương đứa con gái thân yêu của mình:

Một chiều quê khi màn đêm buông xuống
Giọt nắng cuối cùng quyện làn khói mong manh
Đàn chim kia đang rối rít chuyền cành
Rủ nhau về cùng chung nơi tổ ấm
Cũng là lúc làm lòng cha xao động
Nhớ thương con nơi mảnh đất xa vời
Dẫu vẫn biết biển trời là cách trở
Ký ức tràn về mang nỗi nhớ mênh mang
Sương đã phủ một màn đêm giá lạnh
Gió bấc tràn về thổi mạnh từng cơn
Ngoài trời kia mẹ ngồi bên ngọn nến
Cầu anh linh phù hộ độ trì
Mang hạnh phúc đến cho đứa con bé bỏng
Và mong ước truyền cho con hơi ấm
Mạnh bước chân trên mảnh đất quê người
Nơi xa ấy tấm lòng con có hiểu
Mẹ và cha thương nhớ đến xót xa !

Tôi đọc đến hai câu thơ cuối mà không kìm được nước mắt. Lời cha đó, một câu hỏi đơn sơ và chứa đựng tất cả nỗi lòng của cha. Cha không bao giờ mắng tôi dù là những điều nhỏ nhất, những gì cha dạy tôi nên người chỉ là qua hành động và cách sống của cha. Cha không nói nhiều, nhưng khi cha đã lên tiếng thì tôi không bao giờ dám lý luận trở lại bằng những câu đại loại như “ nhưng mà….”. Khi cha không vừa ý với tôi điều gì, cha chỉ nói vài câu rồi lẳng lặng dõi theo những bước đi của tôi. Chưa bao giờ cha bắt tôi phải làm điều gì theo ý muốn của cha, cha luôn để cho tôi mọi quyền quyết định. Có thể sẽ không tránh khỏi những vấp ngã và đớn đau, nhưng đó là bài học vững chãi nhất để tôi bước vào đời.

Ngày tôi bước chân lên phi cơ đặt chân tới xứ người khi còn non trẻ, ở cái tuổi đó bạn bè tôi còn đang được gia đình ru ấm bằng bàn tay yêu thương thì tôi đã phải chống chọi với nỗi nhớ quê hương. Ngày tôi đi, cha không nhìn thấy tôi khóc mà tôi cũng chẳng nhìn thấy cha khóc. Tôi nói với cha và mọi người rằng khi cất đồ xong, tôi sẽ trở ra để chào tạm biệt mọi người. Nhưng rồi khi lướt qua chiếc cửa kính, tôi đã mỉm cười vẫy tay chào mọi người và không ngước mặt quay trở lại. Không ai tin điều đó là sự thật, không ai tin là họ lại không được ôm tôi một cái ôm vào lòng để chào từ biệt. Không ai biết trời thu Hà Nội hôm đó, đã có biết bao nhiêu giọt nước mắt nhỏ xuống vì tôi, trong đó có cha…

Chiều qua, tôi mở hộp thư email ra thì nhận được bài thơ cha gửi tặng. Hình như đã lâu lắm rồi cha không làm thơ, có phải nỗi nhớ con gái cha hôm nay ùa về choán nhiều kí ức quá nên cha lại cầm bút không cha? Mẹ nói “ cha con làm bài thơ đó xong về khoe với mẹ xong rồi hỏi mẹ cách gửi qua email rồi mang sang cơ quan trực và gửi cho con đó”.Tôi đọc thơ cha trong từng tiếng nấc và tiếng thở của thời gian khẽ trôi bên khung cửa:

“ Tiễn con đi đang giữa mùa lá rụng
Mắt lệ nhòa ướt đẫm dưới hàng mi
Nối thời gian cha tìm về chốn cũ
Khua lớp lá dày tìm hơi ấm dấu chân con
Với tay cao đan vòm trời nhỏ lại
Xích lại gần khoảng cách của tình con
Gói yêu thương cha gửi vào nhung nhớ
Và đong đầy trái núi của tình cha
Một dòng sông tràn đầy dòng sữa mẹ
Nhờ gió cõng thời gian trôi thật khẽ
Một chút tình em* trong hơi thở của mùa thu!
( *em: em Mậm )

Cha ơi, đến bây giờ thì con thật sự không biết phải viết như thế nào để diễn tả hết tình yêu quí của con dành cho cha nữa cả. Bao câu chữ chắc cũng chẳng thể nào đong nổi những nhớ thương. Trên đời này người ta có nhiều cái để tự hào, kẻ tự hào vì giàu sang, vật chất, có xe hơi, nhà lầu…còn con tự hào vì mình đã có một người cha như thế ! Cảm ơn cha vì tất cả những gì đã dành cho con. Từ bây giờ, con sẽ lại cố gắng nhiều hơn nữa.
 
Hoàng Yến Anh

Thêm bình luận

TIN TỨC - SỰ KIỆN MỚI CẬP NHẬT

QUẢNG CÁO
tapchihuongviet.eu 2020 02 07 um 17.29.59
tapchihuongviet.eu 2019 07 19 um 15.05.46
banner fam right

Hội chợ 'Việt Nam tại Đức' thu hút khách tham quan

Trong khuôn khổ Hội chợ Xuân AFA 2020, Tạp chí Hương Việt tổ chức sự kiện đặc biệt với chủ đề "Việt Nam tại Đức" nhân dịp kỷ niệm 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Đức (1975-2020).

tapchihuongviet_treviet_vdKỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt

Kỷ niệm 10 năm hình thành và phát triển của Tạp chí Hương Việt, đồng thời hướng tới 45 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt - Đức. Tạp chí Hương Việt cùng các Hội đoàn người Việt phía Tây-Nam nước Đức đã tổ chức chương trình Lễ hội văn hoá Việt Nam - Hương Việt 2019.