Phông chữ

Mẹ mong con dâu về ăn TếtMỗi dịp Tết, lòng bà Nhàn lại nghẹn ngào một cảm giác khó tả. Không phải cảm giác hạnh phúc, sum vầy, không phải cảm giác vui vẻ như bao người mà là cảm giác tủi thân, buồn rười rượi.


Hai mắt bà lại hoe đỏ khi nghĩ về đứa con trai, con dâu của bà bao nhiêu năm qua mà bà đã ruồng bỏ, từ mặt. Cái lỗi ấy có lẽ cho đến giờ bà Nhàn đã kịp nhận ra, tất cả là do bà.


Đã 5 năm nay, bà chưa nhìn thấy mặt cậu con trai. Cùng lắm thì chỉ  là những lời hỏi thăm, những câu động viên an ủi của đứa con xa nhà và tiếng hai đứa cháu nội ríu rít bên điện thoại gọi bà mà ngay đến mặt bà cũng chưa biết. Bà biết, nhiều lần cảm xúc không kìm được, bà định gọi con về chơi nhưng sự tự trọng trong bà quá cao, bà là nhà giáo, một người mẫu mực đến nỗi mà bà cho rằng, việc bà đã nói ra thì không bao giờ rút lại. Nên cái việc, 5 năm về trước và từ mặt con dâu, tát vào mặt cô, xúc phạm cô là đứa không có học, không ra gì thì cho đến tận bây giờ, bà đã nhận ra bà sai…

Gần Tết, ai cũng háo hức, sửa soạn nhà cửa, chờ đón một con cháu về sum vầy, còn bà, dù đông đúc bạn bè, thầy trò đến thăm hỏi nhưng trong bà luôn ẩn hiện một nỗi buồn khó tả. Bà nghĩ đến những việc mình đã làm, phải chăng bà đã quá sai rồi?

Huân là đứa con trai cả duy nhất mà bà Nhàn có. Bao năm đi xa, cũng vì thương vợ, vì biết mẹ hiểu lầm vợ, vu oan cho vợ tội ngoại tình mà cậu không thể về nhà. Dù muốn nhưng Huân biết, chưa bao giờ mẹ giang tay đón vợ và các con anh nên anh không thể làm khác ngoài việc gọi điện hỏi thăm sức khoẻ mẹ. Ở hai nửa đầu của Tổ quốc, điều kiện đã có thừa để mỗi năm có thể về thăm mẹ một lần nhưng Huân cũng không thể làm thế vì anh biết mẹ anh là người thế nào, bà chưa nói thì chắc chắn sẽ không làm cho vợ anh thoải mái. Nỗi đau bị mẹ chồng xúc phạm, tát vào mặt trước bao người vẫn còn hiển hiện dù 5 năm đã trôi qua. Đứa con của Huân mà bà Nhàn cho là không phải cháu ruột của bà giờ đây giống Huân như đúc, thậm chí có quá nhiều nét giống ông bà nội. Chỉ cần nhìn đứa cháu đáng yêu đó, bà sẽ hiểu và thấy tỗi lỗi…

Gần đây, Huân thấy mẹ hay gọi điện hỏi han sức khoẻ con cháu. Nhiều lần con dâu nhấc điện thoại, mẹ vẫn nói chuyện bình t hường nhưng chưa hề đả động đến chuyện cho cháu về quê ăn Tết. Huân biết, mẹ trong lòng đã muốn nhưng chỉ có điều nói thành lời khó quá…Huân thấy thương mẹ, thấy thương người vợ hiền tần tảo bao nhiêu năm qua. Thật lòng Huân muốn vẹn cả đôi đường, không muốn mẹ vì mình mà phải khổ, và cũng không muốn vợ anh phải đau lòng…

Con dâu hãy về ăn Tết nhé!

Chuông điện thoại reo dài khi mà hai vợ chồng Huân đang chìm trong giấc ngủ. Đầu dây bên kia là giọng mẹ, nhẹ nhàng và tình cảm: “hai con cố gắng thu xếp, đưa các cháu về ăn Tết với ông bà nhé!”. Vợ Huân nhắc điện thoại, dù còn giận mẹ lắm lắm nhưng không hiểu sao lúc ấy lòng cô chùng xuống, lâng lâng khó tả. Chưa bao giờ cô thấy mẹ ân cần đền vậy. Cổ nghẹn ứ không nói được thành lời, cô ậm ừ “vâng” lí nhí trong cổ họng.

Cúp điện thoại, vợ Huân ôm chồng khóc nức nở.  Cô hiểu mẹ đã không còn là mẹ của ngày xưa nữa và cô đã được đón nhận. Nói là giận mẹ là không đúng, tất cả chỉ là cô muốn một ngày nào đó, mẹ chính thức đón nhận đứa con dâu như cô, mẹ hiểu ra rằng, cô không phải là người như mẹ nghĩ. Có lẽ, dịp Tết đến là lúc mẹ đã hiểu, con dâu mẹ là người như thế. Bao năm qua, bà chỉ cố gắng không gặp con cháu vì sự tự trọng quá cao nhưng có lẽ trong lòng bà đã không còn nghĩ oan cho con dâu nữa.

Chỉ một chuyến bay, ngày hôm sau vợ chồng Huân đã có mặt ở Hải Phòng để ăn Tết. Đây là lần đàu tiên sau 5 năm xa nhà vợ chồng được về cùng nhau, cùng sum họp với nhà nội. giây phút hạnh phúc tưởng như vỡ oà, trong đôi mắt của mẹ chồng và cô con dâu, có chút ngượng ngùng nhưng cả hai dường như đã hiểu ra điều sâu thẳm trong lòng rằng họ không thể không thông cảm và sẻ chia cùng nhau. Hiện tại họ đã có chung niềm vui, có chung người chồng, người con là Huân và chung những đứa trẻ nhỏ.

Có lẽ với bà Nhàn, đây là cái Tết vui vẻ và đầm ấm nhất, là giây phút ý nghĩa nhất trong cuộc đời bà bởi cậu con trai trưởng và cô con dâu mà bà tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại lại là những người ân cần và chu đáo, yêu thương mẹ rất mực. Hạnh phúc nhất là niềm vui bên các cháu, những đứa trẻ ríu rít bên nhau, quấn lấy bà mãi không thôi. Chưa bao giờ gặp bà nhưng tình cảm trong chúng thật thân thiết ruột thịt, như người gần gũi từ lâu.

Hạnh phúc là đây, tình yêu là đây. Bà Nhàn thấy hổ thẹn với con dâu khi nhìn đứa cháu ngoan giống bố nó và bà như đúc. Bà không nói thành lời nhưng ánh mắt bà trao cho con dâu đã thể hiện sự day dứt và xin tha thứ…