Phông chữ

Tôi vừa gấp những trang sách cuối cùng của cuốn „ Đoạn đường để nhớ“ của Nicholas Sparks và lặng lẽ khóc. Tôi khóc vì thương Landon và Jamie, tôi khóc vì thương chính bản thân mình…

 


Không phải cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu là mình đã sai khi để cho một trái tim quá đa cảm và nhạy cảm tồn tại, nhưng ông trời chỉ ban cho tôi một trái tim và tôi biết, nếu không có nó, sẽ chẳng thể nào còn có tôi của hôm nay…

Bạn tôi đã nhiều lần lắc đầu vì không thể hiểu được tôi yêu và chia tay như thế nào mà cả hai cuộc tình của tôi đều không có „thù hận“ hay trách hờn, lúc nào tôi cũng nói tôi là người „được lời“ rất nhiều trong tình yêu, kể cả khi chúng tôi không còn yêu nhau nữa. Vì qua tình yêu của họ, tôi hiểu mình và hiểu đời nhiều hơn. Tôi không trách hờn không phải vì tôi không có gì để trách mà tôi chỉ nghĩ rằng những trách hờn đó không làm lòng tôi thanh thản. Thôi thì hãy học cách mỉm cười và thứ tha, biết là khó và đoi khi tưởng chừng như là „không thể“, nhưng rồi vẫn làm được vì chỉ đơn giản là mình „ thực – sự - muốn“. Tôi tha thứ cho những lỗi lầm của mình, tôi tha thứ cho những lỗi lầm của người tôi yêu, sự tha thứ đó giúp tôi nhìn cuộc sống và nhìn lại một tình yêu đã đi qua một cách nhẹ nhàng hơn.

Có người nói với tôi rằng tôi là người quị lụy trong tình cảm vì „cháy hết mình“ cho tình yêu nhiều quá. Nhưng bạn tin không? Ngay cả lúc đau khổ nhất trong tình yêu tôi vẫn giữ được niềm tin trong veo về cuộc đời. Sự“ quị lụy“ mà người bạn ấy nhìn thấy trong tôi chẳng qua là vì tôi là người dám đối diện với cảm xúc của mình, dám viết ra những nỗi đau của mình lên trang giấy ( những điều mà người khác không thể hoặc không muốn viết thành lời ). Nỗi đau về tình yêu không ai giống ai, có thể nó bé với người này nhưng lại lớn với người kia và suy cho cùng, ai rồi cũng đau khổ như nhau cả mà thôi khi không còn tình yêu ở lại bên mình…

Một lần ngồi nói chuyện với một người bạn, bạn nói với tôi rằng: „Trước đây đã nhiều lần mình thắc mắc rằng YA giúp đỡ, chia sẻ với những người khác nhiều như thế, vậy khi YA có chuyện gì thì ai sẽ là người giúp được YA đây, nhưng bây giờ thì mình biết rằng bạn có thể tự làm được điều đó“. Tôi tự vịn vào mình, vịn vào tình yêu thương mà cuộc đời đã ưu ái dành cho tôi để đứng dậy, để cố gắng vượt qua những khốn khó đời thường ấy bằng một trái tim nhiều đa cảm…

Tôi không nhớ rõ bao nhiêu đêm dài trong đời tôi ngồi soi bóng mình và tự hỏi „ Rồi ngày mai sẽ ra sao?“, những lúc như vậy tôi thấy nhói đau nơi lồng ngực. Dù có mạnh mẽ đến thế nào tôi cũng chỉ là tôi với những yếu mềm con gái. Tôi nhớ có lần người bạn trai cũ thường nói: „ Khi em buồn, em có thể khóc . Nước mắt sẽ giúp em xóa đi những muộn phiền nhưng ngày mai khi thức dậy em phải mỉm cười, vì nụ cười sẽ hong khô tất cả…“.

Đằng sau những nỗi buồn, tôi luôn biết rằng dù ngày mai của tôi có ra sao, tôi có gặp nhiều sự khó khăn để rồi sự chán nản có đưa tôi đến bến bờ của tuyệt vọng thì chỉ trong một giây phút ngắn ngủi nào đó của ngày mai tôi sẽ lại tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống trong những điều đến mới mẻ…

Cuộc sống là tình yêu và tình yêu là cuộc sống,tôi đã luôn nghĩ như vậy bởi thế nên kể cả khi tôi yêu một cách cuồng nhiệt nhất và khi chia tay đau đến thắt lòng thì tôi cũng chưa bao giờ nói với người tôi yêu rằng: „ Em không thể sống thiếu anh“. Tôi không cho mình cái quyền được nói ra điều đó vì suy cho cùng tình yêu cũng chỉ là một phần cuộc sống. Tôi có thể mất đi người tôi yêu thương nhưng nhất định tôi sẽ không để đánh mất chính mình…