Phông chữ

Đức đã vào thu, chút nắng đầu mùa vừa ló trên những ngôi nhà mái đỏ xinh xinh, những bông hoa trong vườn nhô lên như muốn hóng chút hơi ấm còn xót lại của cuối mùa hạ...

 Chiều nay những cơn gió phương Nam nhè nhẹ thổi về cuốn con theo cùng dòng suy nghĩ. Con lang thang trên khắp các nẻo đường để kiếm tìm cho mình những giây phút bình yên sau những ngày giông bão vừa trôi qua. Cơn chợt nhớ về mẹ ! Chưa bao giờ con nghĩ về mẹ nhiều như lúc này, dù suốt 7 năm sống bên mẹ, con chưa một lần thốt lên tiếng gọi „ Mẹ ơi...“

 Con vẫn nhớ như in cái buổi chiều cuối tháng 10 khi ba mẹ đón con từ sở thiếu nhi về nhà, rồi cả miếng phó mát kẹp trong chiếc bánh mì màu đen mà ba đưa cho con ăn chiều hôm đó, lúc ấy con không sao nuốt nổi xuống dạ dày, nhưng giữ phép lịch sự và không biết tiếng Đức để từ chối nên con vãn phải nhắm mắt cho nó trôi. Có lẽ nhìn cái mặt con lúc đó thật đáng thương, mje nhỉ ? Sau này cứ mỗi lần nhắc lại, cả nhà mình không ai nhịn nổi cười...

 Những ngày đầu „ chịu đựng nhau „ quả thật là khủng khiếp, mẹ còn nhớ không ?  Con một chữ tiếng Đức bẻ đôi cũng không biết, mẹ nửa chữ tiếng Việt cũng bó tay. Vậy mà những thông điệp ta truyền cho nhau đều được làm một cách có trật tự. Thật sự là cho đến giờ con cũng không nhớ nổi mình đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn đó như thế nào nữa. Con chỉ nhớ mang máng được rằng cứ mỗi lần 2 mẹ con đi dạo, mẹ hay bày cho con những cụm từ tiếng Đức đơn giản rồi bắt con nói theo. Có những từ khi phát âm ra con thấy nó buồn cười, thế rồi cứ tủm tỉm cười một mình. Mẹ không biết vì sao con cười, nhưng thấy con cười vô tư quá nên mẹ cũng....cười theo.

 Rồi con đến trường, bạn bè xúm xít vây quanh con với cuốn từ điển Đức – Việt, con ngọng lưỡi học tiếng Đức thì các bạn ấy ngọng lưỡi học tiếng Việt. Câu đầu tiên bạn Benjamin học được trong cuốn từ điển của con là „ đút tay túi quần „ đến giờ con vẫn nhớ. Về nhà con cố gắng kể lại cho mẹ câu chuyện ấy, nhưng cứ thấy mẹ lắc đầu không hiểu, con bắt chước bạn Benjamin đút tay vào túi quần, lúc ấy mẹ à lên rồi bật cười. Chao ôi, lúc ấy con thấy nụ cười mẹ hiền hậu biết bao....

 Lẽ ra con chỉ được ở bên gia đình mình 6 tuần, sau đó phải trở về sở thiếu nhi....nhưng bỗng nhiên con lại muốn ở lại bên ba mẹ, bên chị Frauke và 2 em Andre + Jesscica. Con thèm và khát khao hơi ấm của một gia đình như hồi còn ở Việt Nam và con đã tìm thấy bình yên trong vòng tay mẹ.Rào cản ngôn ngữ đã làm mẹ có lúc phải đau đầu và „ khùng“ lên vì con, rồi cả những khi 2 mẹ con hiểu lầm nhau, giận nhau mấy ngày liền. Tất cả những điều ây con xem đó là qui luật tự nhiên. Cuộc sống làm sao có thể tránh khỏi được điều này, điều kia. Quan trọng là người ta rút ra được gì sau đó, đúng không mẹ ?

 9 năm bên mẹ, mẹ đã chỉ bảo cho con nhiều điều, đã cho con biết bao điều yêu thương. Mẹ đã luôn ở bên con trong những lúc con buồn, con bệnh....đã cùng cười với niềm vui của con và cùng khóc với nỗi buồn của con.Con nhớ mùa hè năm 2008 con về Việt Nam thăm gia đình sau gần 7 năm xa cách, hơn một lần mẹ nói với con rằng: „ Không hiểu sao mẹ cứ có linh cảm rằng Việt Nam sẽ níu chân con ở lại, bởi mẹ biết con là  đứa con gái sống nặng nghĩa tình. Mẹ sợ rằng con sẽ không quay trở lại nơi này nữa....“

 Con đã bật cười và trấn an mẹ: „ Mẹ đừng buồn, con chỉ về thăm quê hương thôi mà. Nhất định con sẽ trở lại mà, nơi đây con còn mẹ và còn cả tương lai đang chờ con phía trước mà „. Mẹ im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt mẹ đã nói lên tất cả. Những ngày con ở Việt Nam, mẹ điện về bảo: „ Con không thể tưởng tượng được mẹ nhớ con đến thế nào đâu !“. Lúc đó con chợt hiểu rằng mình đã đóng một vai trò không nhỏ trong cuộc đời của mẹ.

 Mẹ thương yêu của con !

 9 năm trôi qua với biết bao biến đổi thăng trầm của cuộc sống. Cô bé ngày xưa đến với mẹ giờ đã thật sự trưởng thành. Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã luôn đứng phía sau nâng đỡ những bước đi của con. Biết con nhỏ và gầy, lại hay „ quên“ ăn nữa nên lúc nào mẹ cũng lo lắng và chăm lo cho con, mẹ luôn bắt con phải ăn thật nhiều. Mẹ sợ con không đủ sức khỏe để ôm hết những tham vọng của mình, vừa thích làm Kinh tế, vừa thích viết văn và học ngoại ngữ. Con còn nhớ hồi con còn đi học phổ thông, con đăng kí học tiếng Tây Ban Nha, mẹ e ngại nhìn con rồi bảo: „ Con học tiếng Đức , tiếng Anh và tiếng Pháp còn chưa đủ nữa hay sao ? Đừng cố nhiều con ạ, hãy biết nghĩ đến bản thân mình nữa !“, nhưng cuối cùng mẹ cũng „ đầu hàng“ trước sự bướng bỉnh của con. Mẹ chưa bao giờ cấm đoán con điều gì, chỉ nhắc nhở và cho con những lời khuyên, nhưng luôn để con tự quyết định. Mẹ bảo: „ Kinh nghiệm của người này không dạy được cho kẻ khác ! Con người ta không ai là không tránh khỏi những vấp ngã trong cuộc đời, nhưng nếu biết đứng dậy sau những vấp ngã ấy tức là họ đang hoàn thiện mình !“

 Những ngày qua là những ngày thật khó khăn và vất vả đối với con, vừa đi học, vừa đi làm, rồi con lại chia tay với tình yêu của mình. Đã có lúc con thấy mình suy sụp, nhưng mẹ đã vực con dậy, đã an ủi và động viên con. Trong nước mắt, con đã nói với mẹ rằng: „ Mùa hè đã ra đi, tình yêu của con cũng đã ra đi...và con cũng đã ra đi, bỏ lại người ấy với mối tình khắc cốt. Dẫu con thấy mặn đắng phía bờ môi và trái tim như bị bóp nghẹt thì tình yêu của chúng con cũng sẽ không bao giờ trở lại ! “...mẹ ôm con vào lòng, xoa dịu những giọt mặn vừa chế ngự trên bờ môi con. Rồi những khi nhìn thấy con đứng dựa của sổ nhìn về phía xa xăm, mẹ lại đến vuốt tóc con vỗ về....Tấm lòng mẹ đối với con bao la biết nhường nào ! Vậy mà cho đến ngày hôm nay, con vẫn chưa làm được gì cho ẹm....Có những lúc vô tình nhìn thấy mẹ khóc, mẹ khóc cho những niềm đau của riêng mình, mẹ khóc khi ba đã bỏ chúng ta để đi theo một tình yêu khác, mẹ khóc vì mẹ sợ sự cô đơn giữa cuộc đời, sợ căn bệnh ung thư sẽ lại một lần nữa tái phát...Những lúc như vậy con đau đến quặn lòng, muốn chạy tới ôm mẹ vào lòng như mẹ đã từng ôm chặt những ý nghĩ nổi loạn của con hay mỗi khi con rơi nước mắt, vậy mà chẳng hiểu sao bước chân con cứ khuỵu lại.... Con tồi quá phải không mẹ ?

 Mẹ ơi, khi viết những dòng chữ này, con đang nghe bài hát „ Quê hương“ của Đỗ Trung Quân đó  mẹ à, trong đó có đoạn „ quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi „. Con đã mỉm cười và tự hỏi: „ Có phải con là một người thật hạnh phúc không khi có tới 2 quê hương và 2 người mẹ ?“. Con có một người mẹ đã sinh ra con, đã chấp cánh cho mọi  ước mơ của con bay xa và luôn dõi theo những bước đi của con từ quê hương Việt Nam xa xôi. Con có một người mẹ đã dạy dỗ và nuôi nấng con, đã cho con những bình yên đến nhẹ nhàng trên quê hương Tây Đức dấu yêu....Con thầm cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho con 2 người mẹ thật tuyệt vời!

 Mẹ kính yêu của con ! Nếu cho con một nguyện ước về mẹ lúc này, con ước mong sao mẹ luôn vui vẻ và khỏe mạnh, mong cho nụ cười sẽ luôn nở mãi trên đôi môi của mẹ....Con rất sợ một ngày căn bệnh ung thư ấy sẽ lấy đi cuộc sống của mẹ, khi mà con chưa một lần kịp thốt lên tiếng „ Mẹ „ thân thương.Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe và chờ ngày con thành đạt mẹ nhé !

 Con gái của mẹ

 Hoàng Yến Anh