Phông chữ
Cũng như bao người đàn ông ngoại tình khác, chồng chị cũng đành lựa chọn gia đình khi đứng trước sự lựa chọn giữa em và chị. Vậy tại sao em nỡ trách chồng chị là kẻ lừa đảo?

Chuyện đã xảy ra cũng hơn 7 tháng tròn, cũng bằng với thời gian em đã ở bên cạnh chồng chị, nhưng thời gian đó cũng chưa đủ để làm dịu đi cơn đau của chị! Đau vì sự phản bội của chồng chị, đau vì không hiểu mình đã có lỗi lầm gì mà lại đị đối xử tàn nhẫn như thế.

Chị chỉ gặp em có một lần (thời gian đó, theo em là em chưa trở thành bồ nhí của chồng chị) và với chị, em chẳng có chút ấn tượng nào cả! Đơn giản vì em chẳng có điểm gì xuất sắc và cũng chẳng có điểm nào để có thể sánh ngang với chị được cả! Nhưng chắc chắn là em cũng cố để ý đến chị lắm, vì với em chị là kẻ đã cản trở hạnh phúc của em mà (Đó là cái cách em viết về chị).

Em gái à, cái ấn tượng nhất của chị về em đó là sự quá tự tin vào bản thân được thể hiện qua cách nói chuyện và cả việc xưng hô chị và tôi khi nói chuyện với chị (như thể hôm qua chị là vợ của chồng chị thì hôm nay (những hôm mà em ngủ tại nhà của chồng chị) em lại là vợ của chồng chị nên em tự cho phép mình ngang hàng với chị hả em gái?

Đối với em, được chồng của chị dắt đi ăn nhậu chung với bạn bè của chồng chị (chắc chắn là chỉ những người bạn không tốt, vì những người đàng hoàng họ sẽ rất ngại ngùng khi bên cạnh chồng chị là em chứ không phải là chị đâu em gái à!) thì đó là cách hai người công khai mối quan hệ, và với em đó là "tụi tôi yêu nhau thì đâu hề giấu diếm!", "tôi và anh giấu bà chẳng qua là nhân đạo".

Sự ngang nhiên công khai của em còn thể hiện cả hành động em công khai ngủ qua đêm ở nơi làm việc đồng thời là chỗ ăn ở của chồng chị, nơi mà có cả anh chồng, em chồng và những người bạn của chồng chị ở ngay đó mà em chẳng hề có một chút ngại ngùng nào. Chắc hẳn với bất kỳ một người con gái chưa chồng bình thường sẽ chẳng đủ can đảm làm cái việc đó đâu em gái à!

Nhưng đối với em thì đó lại là cả một sự tự hào như một sự khẳng định tôi ngủ với chồng bà nhiều hơn cả bà nữa. Em gái à, làm thân con gái mà đi ngủ lang nhà người khác đã là điều không hay rồi, đây huống hồ là lại nhà của một người đàn ông đã có vợ và 2 con, sao em không thấy xấu hổ mà lại hãnh diện hả em gái?

Chắc hẳn những đêm em ngủ ở nhà chồng chị, cha mẹ em chắc cũng buồn lắm thay! Chắc họ cũng phải thay em lo lắng là lỡ may đang đêm hôm mà vợ của người đàn ông (mà em đang ngủ cùng) biết thì em sẽ ra sao nhỉ! Em chưa làm mẹ, nên em chưa thể hiểu được nỗi lòng của cha mẹ đâu.

Dù sao thì chị cũng phải cảm ơn em về cuộc điện thoại ngày 27/10/2009, vì nhờ có cuộc điện thoại đó chị mới hiểu được chồng chị đã phản bội chị như thế nào. Trước đó, chị vẫn tin tưởng chồng chị lắm, chị luôn nghĩ chồng chị không dám dắt gái về tận nhà mà ngủ như vậy đâu. Và chị cũng nghĩ em chắc cũng có một chút lòng "từ tâm" mà không nỡ phá hoại gia đình của người khác, và càng không "mặt dày" đến mức đến tận nhà mà ngủ với chồng chị thường xuyên như vậy đâu. Nhưng chị đã lầm rồi phải không em?


Em nói với mọi người chị là người không đàng hoàng nên chồng chị mới muốn bỏ để lấy em, và chồng chị cũng nói xấu về chị với em nhiều nhiều lắm... Tất nhiên là chồng chị phải chối bỏ hết và bảo với chị em là kẻ bịa đặt. Nhưng em à, những cái chị có thể kiểm chứng được là em thường xuyên qua đêm với chồng chị hay chồng chị dắt em công khai với bạn bè của chồng chị thì chị đã kiểm chứng rồi và chị cũng gần như muốn phát điên khi biết sự thật!

Mặc dù chồng chị luôn ra sức phản bác lại mọi chuyện và bảo "tôi chưa kịp tán nó đã đổ, mắc gì tôi phải đi nói xấu vợ con tôi!", nhưng chị sẽ vẫn tin em một tí chứ. Người đàn bà mà theo chị là quá bản lãnh khi dám giành giật những thứ không phải là của mình (nhưng luôn nghĩ là của mình!).

Em gái à, em có hình dung ra được gương mặt đực ra của chồng chị khi chính tai được nghe em đang nói xấu vợ của mình không nhỉ? Chắc hẳn chồng chị cũng đau lắm vì chỉ mới cách đó có vài ngày chồng chị vẫn còn nồng ấm chung giường với em mà sao em nỡ nói xấu vợ người ta vậy hả em gái? Chồng chị đắng họng lắm vì nghĩ là em cố tình phá hoại gia đình của anh ấy đó mà!

Nhưng với chị, đó không phải là ngày mà em đã phá gia đình chị đâu. Cái ngày mà cả em và chồng của chị không thắng nổi dục vọng của bản thân mà "hoà quyện với nhau là một" mà như em bảo là vì hai người đã quá yêu nhau nên mới như vậy, đó mới là ngày cả em và chồng chị đã đẩy ba mẹ con chị vào thảm cảnh gia đình đó em.

Cha mẹ em khi sanh ra em, chắc hẳn luôn mong ước em vừa đẹp lại vừa có nhân nghĩa, em đã không có sắc thì cũng cố giữ cho mình một chút đức hạnh chứ nỡ lòng nào phá vỡ hạnh phúc gia đình chị. Sao em cứ cố tình cho gia đình chị tan đàn xẻ nghé?

Chị đã cố gắng tha thứ cho em và chồng chị một lần rồi, chẳng làm gì cả, chỉ van xin em buông tha cho gia đình chị! Mà sao em nỡ bảo vì tình yêu mà buộc chị phải chấp nhận? Em lại càng cố tình đến để ngủ với chồng chị nhiều hơn? Em có sợ quả báo không vậy em gái? Chị tin chắc là ông trời có mắt lắm đó em gái à! Đến lúc đó, em mới hiểu được sự phản bội là ghê gớm đến nhường nào!

Ngày mà em kể với chị về mối qua hệ của em và chồng chị với chất giọng Huế vừa ngọt ngào vừa thâm thuý thì chị cũng hiểu ra rằng gia đình chị sẽ tan vỡ từ đây! Đến bây giờ, chị còn ngồi được với chồng chị chẳng qua chỉ vì hai đứa con của chị (hai đứa con mà em từng nghĩ giá mà không có hai đứa trẻ đó thì chồng chị đã được hạnh phúc khi sánh duyên trọn vẹn cùng với em!).

Em đã rất tự tin khi luôn nghĩ rằng, trong hoạn nạn khó khăn, chỉ có em mới là người có thể chia sẻ và động viên chồng chị. Với em, ban đầu em chỉ đóng vai là một người bạn tâm giao của chồng chị, chỉ có em mới biết lắng nghe và chia sẻ hết sức chân thành với chồng chị, và em đã quá tự tin khi nghĩ rằng chồng chị đã yêu em quá mãnh liệt đến nỗi em đã xiêu lòng...

Em bảo em và chồng chị không có lỗi, tình yêu thì không bao giờ có lỗi! Em ơi, tim chị như bị ai bóp nghẹn khi nghe em bảo chồng chị yêu em thật lòng và đến với em không phải là qua đường. Chị đã đờ đẫn và thơ thẩn vì sao em có biết không, sau những cuộc vui với em chồng chị vẫn đều đặn gọi điện về cho chị và luôn nói những lời yêu thương, nhớ nhung dành cho chị và luôn mong đợi công việc hoàn thành để trở về gia đình đó em gái à!

Chồng chị đã đối xử với chị như vậy thì làm sao chị tin được chồng chị đang phản bội chị hả em? Chồng của chị thật giả dối và tham lam ích kỷ phải không em? Tình yêu chị dành cho chồng đã chết rồi!

Em gái à, cũng như bao nhiêu người đàn ông ngoại tình khác, chồng chị cũng phải đành lựa chọn gia đình khi đứng trước sự lựa chọn giữa em và chị. Chị không hiểu chồng chị có cảm thấy đau khi bắt buộc phải bỏ rơi em không, nhưng chị thấy đau cho chị lắm, vì dù sao đi nữa chồng chị cũng đã phản bội chị rồi, thà rằng cứ chia tay thì thời gian cũng sẽ xoa dịu vết thương lòng cho chị, còn hơn là ở lại để suốt đời chị phải sống trong nỗi ám ảnh! Vậy tại sao em nỡ trách mắng chồng chị là kẻ lừa đảo?

Chồng chị đâu có giấu em chuyện anh ấy đã có vợ và hai con đâu và có bao giờ hứa hẹn bỏ vợ để lấy em đâu mà khi chồng chị dứt khoát với em, thì em lại bảo chồng chị phải trả giá cho việc bỏ rơi em? Vậy thì em gái à, không lẽ chồng chị phải bỏ chị để làm đám cưới với em (mà em đã từng viết trong mail về cái đám cưới trong mơ đó em à!) thì mới đúng đạo lý hả em?

Em gái à, em đã sắp bước qua tuổi 30 thì chẳng có lý do gì mà em lại bảo chồng chị (người chỉ hơn em được vài tuổi đời!) là dụ dỗ em được cả. Nói không ngoa là tuổi của em thì cũng đủ để dụ dỗ một thằng đàn ông ham của lạ là chồng chị vào chòng thôi. Em gái à, chuyện xảy ra cũng đủ 7 tháng tròn rồi, em đừng tìm cách liên lạc với chồng của chị nữa! Nếu chồng chị thật sự có tình cảm với em, thì hãy để anh ấy đi tìm em nhé! Hãy để trâu đi tìm cọc, đừng cố làm cọc đi tìm trâu nữa. Sự lừa dối, sự phản bội đã làm cho chị quá mệt mỏi rồi, chị buông tay với chồng chị rồi, chị không giữ anh ấy bên chị nữa đâu! Hãy tin chị nhé em gái!

Cảm ơn em, vì nhờ có em đã làm cho chị nhận ra một điều là hãy biết thương lấy bản thân mình và hãy san sẻ tình yêu mà hơn mười năm qua chị dành cho chồng để yêu thương con mình và những người tốt xung quanh mình nhiều hơn. Cuộc đời thì ngắn ngủi lắm, chị không còn muốn tỏ ra là một người vợ hiền thục, biết nghe lời chồng và luôn cố gắng gìn giữ ngôi nhà hạnh phúc cho các con của mình!

Chị đã ngộ ra một điều một mình chị không thể xây nên ngôi nhà hạnh phúc được, chồng chị đã đang tâm phá bỏ ngôi nhà hạnh phúc của vợ chồng và các con chị với sự giúp đỡ rất nhiệt tình của em thì tại sao chị phải giữ nữa thay vào đó chị đã biết chạy theo những đam mê cháy bỏng của đời chị và cũng biết nuông chiều bản thân chị một chút mà suốt mười năm qua chị đã không có được!

Bảo là không hận em, thì đó là sự dối lòng! Vì chị chưa bao giờ có suy nghĩ chồng của chị sẽ phản bội chị. Nhưng trong cái mất mát to lớn đó, chị biết chắc ông trời sẽ bù đắp cho chị những thứ khác tốt sẽ hơn nhiều! Chị luôn tự tin như vậy người tốt thì trời không phụ mà em!

Chào nhé!