Phông chữ

- Cô ơi, em muốn cô mang lên phòng mình cái áo em để quên lại đó. Như vậy em sẽ luôn được có mặt tại nơi em yêu thích.
- OK. Thế gọi là em chạy vứt cả áo lại đấy nhá!

- Vâng. Như một thằng ăn trộm, hắn đánh cắp được một người đàn bà rồi vứt bỏ cả áo chạy mất.

- Nhưng hắn lại bị người đàn bà tóm bắt bằng đôi tay yếu đuối. Cái áo giờ trở thành chiến lợi phẩm em ạ.

Nàng cố đùa nhưng nước mắt cứ trào ra.

Nàng thật sự cũng không hiểu hết mình. Một ngày hắn bất ngờ xuất hiện trước ngõ. Thoạt đầu nàng sửng sốt và bối rối khi mở khóa cổng đón hắn. Rồi hắn ôm choàng lấy nàng trong đôi tay gượng nhẹ. Giọng hắn run lên:

- Đó, em có cô bằng xương bằng thịt đây rồi. Đã quá cô ơi!

- Sao em không báo trước cho cô biết?

- Em đi theo xe chở hàng của một người bạn ra đây. Trưa qua mới quyết định. Và thật lòng em muốn làm điều bất ngờ với cô.

Sau cái ôm đột ngột ấy, giữa họ đã không còn có khoảng cách. Nàng sống với hắn trọn hai tháng trời tại ngôi nhà nhỏ của mình. Nàng cảm giác bị cuốn đi trong cơn lốc xoáy dữ dội, mê mụ, trong vòng tay cường tráng của gã đàn ông. Nàng nhìn thấy tình yêu bừng sáng trong đôi mắt hắn đốt cháy những ý nghĩ chống đỡ cuối cùng ở nàng. Đôi lúc bình tĩnh lại, nàng cố xua đuổi tình cảm của mình. Không, nàng đâu muốn gắn bó với ai nữa. Và nếu thiếu thốn tình cảm, hẳn nàng đã không từ chối những người theo đuổi nàng bao lâu nay. Họ thừa tiêu chuẩn đáng mong muốn, nếu như nàng ưng lập lại một đời sống gia đình.  

Nhưng nàng đã thề sống độc thân nốt quãng đời bình lặng sau cuộc tình duyên ngắn ngủi với người yêu thuở sinh viên cũ và sinh ra thằng Đức. Thằng Đức nay theo bố nó. Người ấy đã lấy vợ rồi lập nghiệp tại Vũng Tàu. Nàng hứa với con một ngày nào đó sẽ tìm cách thu xếp đoàn tụ.

***

Suốt ngày họ chỉ quanh quẩn bên nhau, lặng lẽ cùng uống cà phê, cùng chăm vườn, cùng nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Với giọng nhỏ nhẹ ấm áp, hắn hay hát theo nhạc để ru rín nàng. Hóa ra hắn hát rất chuẩn. Hắn thường nắm hai tay nàng, ngắm nghía từng ngón, hôn lên đó trong lúc hát. Hắn nói:

- Em cảm ơn những ngón tay này. Những ngón tay viết ra từng dòng chữ cứ như thắp lửa trong trái tim em vậy. Cô biết không, em thương lão già cất vó đã tự tử vì không cứu được đứa con gái nhỏ chết đuối quá đi. Em khóc trong lúc đọc. Nếu có con, dám chắc em cũng sẽ làm như lão. Răng mà truyện nào cô viết cũng buồn rơi nước mắt rứa cô?

Họ không đổi cách xưng hô. Vẫn là cô với em. Thâm tâm nàng muốn vậy. Hắn chừng hiểu ý, vui vẻ chấp nhận trong lúc mỗi ngày họ mỗi cuồng si hơn. Cái thân thể nàng từng quên lãng giờ bị hắn đánh thức dậy, sống động ngọt ngào.

- Ốt giột chưa tề! Răng em dám yêu cô rứa?

Đôi lúc nàng bắt chước hắn, dùng giọng Huế trêu cợt. Xấu hổ chưa kìa, sao em dám yêu cô thế?

Ngày ấy nàng theo bạn bố dạy một lớp vi tính ngắn ngày ở Huế, lấy tiền đi du lịch. Hắn là một học trò lộc ngộc trong lớp. Nàng nhớ đôi mắt hắn ngó sững đến thất thần mỗi khi nàng đến gần.

Giờ hắn là kiến trúc sư xây dựng, sống một mình với ông bố già bị mù ở Huế. Hắn khoe suốt ngày qua lại các hiệu sách báo, tìm mua những gì nàng viết.

- Cô ơi, em thua trời ở sự bày đặt éo le. Cứ cho em là một fan hâm mộ cô được không?  

- Một fan hâm mộ kỳ quái nhất cô từng gặp. Lạy trời cô hiểu được chuyện gì đã xảy ra...

- Cô đừng băn khoăn mãi thế. Cả cô lẫn em mà... hiểu chết liền! Hãy coi chúng ta là những người bị ma ám.

Hắn hôn nàng, cười như đứa trẻ thơ hồn nhiên. Và lúc đó hắn giống cậu bé Tâm một cách kinh khủng. Sao có sự trùng lặp đáng sợ thế không biết. Hắn chỉ không mang tên Tâm thôi. Nhưng nàng thầm gọi hắn là Tâm.

Khu nhà hai chị em gái nàng ở Gia Lâm dạo đó có chung sân cùng ba hộ nữa, người trong cơ quan đường sắt với bố nàng. Sát cạnh là gia đình ông Thọ. Ông ta có hai vợ với bảy đứa con lít nhít tựa trứng gà trứng vịt. Thằng Tâm lớn nhất mới mười hai tuổi.

Ông Thọ lái tàu tuyến phía Bắc. Hai bà vợ vì vậy theo tàu buôn chuyến hoa quả từ Lạng Sơn về Hà Nội. Bà vợ cả đồng thời là chị ruột, bà hai không có đứa con nào nên bầy trẻ coi cả hai bà là mẹ ruột. Tội nghiệp, nuôi bảy miệng sáo non lúc nào cũng há ra chờ mồi có phải dễ đâu. Rất nhiều bận, ba vợ chồng ông Thọ lang thang cả ngày lẫn đêm bên Hà Nội nhặt nhạnh kiếm "mồi". Những lúc đó nàng tự nguyện sang giúp đỡ, trông nom canh chừng lũ trẻ ở nhà. Nàng mới hăm bốn tuổi, nhiệt tình với thế gian còn nóng hổi, vô tư. Nàng xót xa thương yêu lũ trẻ chả khác đẻ chúng ra. Cơ quan có người gọi đùa nàng là "bà ba ông Thọ", nàng chỉ cười. Quả thật lũ trẻ thích thú gần gụi nàng hơn cả hai mẹ chúng. Chúng tranh nhau được nằm cạnh nàng nghe kể chuyện và đố mẹo. Trừ thằng Tâm luôn giữ khoảng cách, ra điều mình đã lớn, ra điều nàng chẳng hơn nó bao nhiêu tuổi. Sĩ diện!

Thằng Tâm có cái nhọt ở mông. Nó biết ngượng không chịu cho nàng chăm sóc. Điên tiết nàng mắng nó đến mức thằng bé vừa chảy nước mắt vừa tụt cái quần đùi, nằm úp sấp xuống giường để mặc nàng lau rửa, rắc thuốc kháng sinh. Nàng quát:

- Từ nay bày trò ra điều người lớn, tôi mặc xác cậu cho biết thân đấy nhé!

Sau chuyện ấy thằng Tâm bớt giữ khoảng cách hơn. Nó kín đáo xán gần nàng, chăm sóc lại nàng một cách kỳ quặc. Nó đe nẹt lũ em nhường những quả lạc tiên chín thơm dành phần nàng. Nó múc nước giếng đổ đầy thùng chậu mỗi chiều mùa hè để nàng về tắm. Nó dúi cái áo nàng thay ra vào chậu quần áo của nó đem giặt. Có đêm nàng phải ngủ canh chừng thằng út sốt viêm họng, bất ngờ tỉnh dậy trong đêm nàng thấy thằng Tâm nằm ghé sau lưng mình với cái quạt phe phẩy trong tay, với kiểu nằm ý tứ để khỏi đụng nàng thức giấc.

Từ những sự chăm nom kín đáo ấy, nàng buồn cười phát hiện thằng bé đã "mê" mình thật sự. Chao ôi trẻ thơ... Sao mà cảm động đến tội nghiệp! Nó lẽo đẽo theo nàng mọi nơi mọi chốn. Để được đụng vào tay nàng một chút, được cất hộ cái áo phơi trên dây, được vơ những sợi tóc dài nàng chải đầu rơi xuống... Mỗi khi bắt gặp ánh mắt tò mò chăm chú của nàng, đôi má nó bỗng đỏ lựng, cái nhìn bối rối lẩn tránh và nó đột ngột bỏ chạy trong tiếng cười phá lên của nàng. Một lần nàng tước lại cái khăn mùi xoa cũ nó cất giấu trong cặp sách. Nàng không mắng nhưng phát vào mông nó một cái thật đau.

Dịp nàng sửa soạn lấy chồng, thằng Tâm sang nhà chơi với nàng suốt ngày. Mùa thu trời mát. Đêm nó trải chiếu dưới chân giường hai chị em nàng nằm ngủ. Nàng nằm phía ngoài. Một lần thức giấc trong đêm nàng bắt gặp nó khoanh tay ôm gối, ngồi lặng lẽ ngắm nàng. Nàng trở mình giấu mặt vào phía trong, nhưng rồi thao thức đến sáng.

Ngày nàng cưới, không thấy mặt thằng Tâm. Nàng về nhà chồng và cũng từ đó không một lần gặp nó nữa. Ông Thọ kể rằng nó nằng nặc xin lên Vĩnh Yên ở với người chú ruột không có con trai. Sau lại nghe tin Tâm theo gia đình ông chú vào miền Nam.                   

Cuộc sống với những vất vả lo toan khiến nàng không nhớ gì đến hình ảnh thằng bé Tâm, nếu Tâm này không xuất hiện. Nàng tin rằng hiện thời Tâm cũ cũng na ná trong một hình hài vững chãi giống thế. Ánh mắt xao xuyến đây chẳng qua cũng từ ngọn lửa âm ỉ xưa cũ. Giờ nó bùng lên như đám cháy rừng. Và ân cần, lặng lẽ, đắm say...

- Em hãy quên cô đi. Em phải lấy vợ, có con, có một gia đình hạnh phúc bình thường.

- Còn cô? Cô không yêu em sao ?

- Như em thấy đấy. Nhưng cô với em ở hai khoảng trời không thuộc về nhau. Cô mong em có một cuộc đời bình yên khác. Mọi chuyện này hãy chôn vùi vào ký ức.

- Trời đất, cái thế giới quái quỷ đầy những ràng buộc vô lý. Cô có biết nơi nào người ta được sống tự nhiên hơn không? Đời người thì ngắn ngủi, mọi sự vụt qua trong chớp mắt. Cô đừng làm tội em, đừng làm tội cô. Hãy cứ biết sống cho trọn vẹn giây phút em bên cô đó. Em ngờ rằng cô chẳng vì em... Liệu to bằng nắm tay không?

To bằng nắm tay là đơn vị to nhất, nhiều nhất, họ đùa vui quy ước với nhau. Nhưng hắn đâu biết sự ngăn cách về tuổi tác là điều nàng ngẫm nghĩ trong rất nhiều đêm thao thức. Nàng đã gần bốn mươi, hắn mới hăm tám. Nàng hay nhớ câu chuyện tình oái oăm Đóa cúc muộn của Hayashi Fumiko, nữ văn sĩ Nhật nàng yêu thích. Câu chuyện một geisha tài sắc lớn tuổi với người tình trẻ, được ngòi bút bà miêu tả thật tinh tế. Bản thân nữ văn sĩ cũng được sinh ra từ cuộc tình chênh lệch, người mẹ hơn cha những hai chục tuổi. Và họ sống thật hạnh phúc với nhau. Nhưng chuyện hy hữu ấy nàng khăng khăng không muốn tin.

- Hạnh phúc đi qua cuộc đời cô rồi. Cô cảm ơn, em đã tới, nhưng muộn quá em ạ. Em không dành cho cô đâu.

- Em dành cho quỷ sứ à?

- Em đừng đùa thế.

- Em đã nói: trước Thượng đế, chúng ta bình đẳng như nhau, một người đàn ông - một người đàn bà. Người ta chỉ khác biệt ở chỗ không đồng điệu tâm hồn mà thôi. Đúng không? Em thấy cô sinh ra là để dành cho em. Có điều em sinh muộn quá khiến cô phải chờ đợi mệt mỏi. Nhưng giờ em đã tới, em sẽ đền bù cho cô mọi phần. Em chỉ được ở đây với cô đúng hai tháng, chưa hẹn ngày về lại. Em muốn trong lúc ta có nhau, cô hãy sống tràn ngập niềm vui trong sự biết ơn của em. Sau này, cô thỏa sức suy tính mọi điều. Cuộc đời thật ngắn mà cô.     

Hắn ôm siết nàng, cất tiếng hát khe khẽ để chấm dứt cuộc tranh luận. Cây dài bóng xế ngẩn ngơ. Hồn anh đã chín mấy mùa buồn đau. Tay anh em hãy tựa đầu...

Biết bao ý tứ trong câu hát đó. Bàn tay hắn khẽ xoa nhè nhẹ trên lưng nàng. Thảm cỏ trong vườn bỗng nhòa xanh, nối liền với triền đồi phía sau trở nên mênh mông. Nàng nhắm mắt lại muốn được thiếp ngủ trong vòng tay ấy. Mặt trời đã khuất, chỉ còn phảng phất nắng trên những ngọn bạch đàn cao.  

- Em có muốn nghe cô kể một câu chuyện tình cô đọc đã lâu, chỉ còn nhớ láng máng cốt truyện rất ấn tượng không?

- Một truyện tình? Sao bỗng dưng cô nhớ đến nó trong lúc ta đang sống trong khung cảnh dễ chịu thế này? Có giống chúng ta không?

Nàng không biết trả lời hắn ra sao. Hắn rất nhạy cảm. Nàng thong thả kể câu chuyện của nữ văn sĩ Pháp Colette viết. Chàng trai Chéri vướng vào mối tình say đắm với người đàn bà lớn tuổi hơn mình. Do hoàn cảnh chiến tranh họ phải chia lìa. Sau những năm tháng xa cách đằng đẵng, đến khi chàng trở về, người tình xưa đã da mồi tóc bạc. Không chịu nổi quy luật phũ phàng của đời sống, trong lúc bế tắc, cực kỳ đau khổ, chàng đã bắn vào đầu mình.

- Em không thế cô ơi. Ngày mai em làm sinh nhật lần thứ năm mươi, nếu cô muốn. Như vậy em hơn tuổi cô để chúng ta đẹp đôi, để em khỏi bắn vào đầu. Hay là tốt nhất cô cứ như thế này đừng đổi khác, đợi em già đi chút nữa.

Nàng không biết nói gì hơn với hắn. Nhưng chính lúc đó nàng quyết định dù thế nào cũng phải tỉnh lại, phải chấm dứt. Nàng không có lý do nào để gắn đời nàng với hắn. Hắn cần phải quên nàng đi, để sống bình lặng, để lấy vợ sinh con…

- Em xin cô đó. Em vừa đọc thấy trong mắt cô những điều thật dễ sợ. Không mấy ngày nữa chúng ta xa nhau. Em cảm thấy chúng ta khó còn có được những giây phút như hôm nay. Hãy sống đi, không phải vội vàng từ bỏ, kể cả từ bỏ những thứ không thuộc về ta.

Đôi lúc nhìn hắn ngủ, thơ thới bình lặng, nàng thấy tội nghiệp. Nàng khẽ lùa ngón tay vuốt mớ tóc mềm như tơ của hắn, nhìn nét môi gọn hơi động nhẹ trong giấc ngủ, lòng nàng trào lên một thứ tình mẫu tử dịu dàng tha thiết. Như thể hắn là một phần máu thịt của nàng, như thể nàng đã xâm nhập ẩn náu vào trong tận cùng cái thân thể đàn ông này.

***

Họ tránh nói đến giây phút chia tay, nhưng những ngày cuối cùng cả hai đều nôn nao buồn. Nàng nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình hốc hác với đôi mắt u uẩn. Hắn thì thào bên tai nàng, giọng xót xa:

 - Ngó bộ cô không được khỏe. Đừng nói tại em. Sự dằn vặt thường làm người ta chóng suy sụp, cô không thấy sao? Thôi được, còn vài ngày nữa là em đi khỏi đây. Nếu cô muốn, em sẽ không quay trở lại.

Nàng chỉ im lặng. Những ngày qua như một giấc mơ không tưởng tượng nổi. Lẽ nào vòng tay này, hơi ấm này lại biến mất? Rồi những ngày sau đó nàng sẽ sống ra sao với sự trống vắng không còn chịu đựng nổi nữa?

Một tối nàng bảo hắn:

- Em biết truyện tình đầu tiên cô viết như thế nào không?

- Em rất muốn nghe xem có gì liên quan đến chúng ta không. Em đã nhận ra rằng cô luôn kể những ám dụ gì đó. Vậy cứ nói luôn đi.

Hắn cười và nói khẽ thêm vào tai nàng:

- Cho em hun, nếu cô muốn em nghe nghiêm túc.

Cả nàng lẫn hắn đều đang cố gắng để không cho sự chia tay ám ảnh. Hắn nhẹ lướt trên môi nàng, nhưng nàng thoáng thấy ánh mắt hắn buồn rượi.

- Người ta thường vô tình để một bình hoa bên cạnh cái đồng hồ trên mặt bàn. Bởi vậy một buổi sáng xảy ra chuyện anh đồng hồ bỗng mê mệt yêu cô hoa bóng nước bày trong bình. Đó là mối tình éo le giữa cái tượng trưng cho thời gian vĩnh cửu và cái ngắn ngủi sớm nở chiều tàn. Anh đồng hồ không chịu đựng được nỗi đau chia lìa, anh ta đã tự dứt đứt dây cót, khi buổi chiều thấy bông hoa bóng nước héo rũ xuống.  

- Ý tưởng thật lạ. Nhưng cô ơi, em xin cô đó, sao cô cứ xót xa cho thân phận phù vân của con người thế? Dù sao cũng phải vui vì trời cho em và cô những ngày sống đầy đủ khó tin thế này mà. Rồi ra sao cũng mặc.

***

Họ giao hẹn chia tay nhau không ai được buồn. Tốt nhất hắn sẽ đi vào lúc bất ngờ, không bịn rịn tiễn đưa. Họ quyết định như vậy khi nàng đang ấp mặt vào bờ vai trần của hắn.

- Được rồi. Cô sẽ đưa cho em cái chìa khóa cổng thứ hai. Em muốn đi khi nào cứ đi, đừng nói để cô biết. Hãy giữ cái chìa khóa ấy. Khi nào em muốn trở lại, tùy em. Ngôi nhà này cũng là của em đó.      

Buổi sáng nàng đi chợ mua thức ăn cho hai người. Một món đậu chiên bơ theo ý thích của hắn. Hôm nay hắn nói phải lấy dây thép leo lên sân thượng buộc lại cây cột ăng-ten cho nàng. Hắn nói đương nhiên ở đây mọi thứ đều thiếu bàn tay một người đàn ông.

Ra chợ, nàng gặp cô bạn gái xưa cũ. Họ chuyện trò hơi lâu. Khi trở về, nàng bất ngờ thấy cánh cổng khóa kỹ. Linh tính mách bảo nàng rằng hắn đi rồi. Im ắng đến kỳ lạ. Chỉ nghe tiếng một chú chim non chiêm chiếp. Ngực nàng đau nhói lên. Nàng cố trấn tĩnh. Đôi tay run run, nàng mở mãi mới được khóa cổng. Ngước mắt lên sân thượng nàng thấy cây cột ăng-ten đã đứng thẳng như xưa. Nàng không cất tiếng gọi hắn, lẳng lặng đi vào nhà.

Trên bàn ăn vẫn ly cà phê nguội ngắt còn non nửa. Dưới ly cà phê là mảnh thư hắn để lại.

Cô à, em đi nhé! Em sẽ nhớ cô mọi lúc mọi nơi, không ngưng nghỉ. Em chỉ hỏi cô một câu thôi: Lỡ mai em chết, bên quan tài đầy hoa trắng, liệu em có gặp cô không? Mà thôi, em không đùa nữa. Cảm ơn cô về tất cả. Đã hứa với em không buồn đấy nhé. Hãy tin rằng hiện em yêu cô hơn cả những ngày đầu chúng ta gặp nhau. Tạm biệt cô.

Nàng cứ ngồi lặng lẽ trước ly cà phê hắn uống dở. Chao ôi, hắn lại có thể ra đi dễ dàng như thế sao? Dù đã định trước với nhau nhưng nàng không khỏi cảm giác mình vừa bị bỏ rơi. Nàng tin chắc đã mất hắn vĩnh viễn. Ô, thế là cũng qua được cuộc chia tay!

***

Khoảng hai tiếng sau nàng nhận được tin nhắn điện thoại đầu tiên của hắn.

- Cô ơi, em muốn cô mang lên phòng mình cái áo em để quên lại đó...

Và sau khi trả lời hắn với giọng cố đùa vui, nàng thong thả mang cái áo hắn vắt trên dây phơi lên phòng mình. Đi qua tấm gương soi, nàng chợt nhận ra một người đàn bà xa lạ với gương mặt đầy vẻ sầu muộn, đôi mắt mở to ngơ ngác. Nàng dừng lại chăm chăm nhìn vào hình bóng tội nghiệp ấy. Sao, cuộc đời qua nhanh đến thế ư? Hình như người đàn bà kia chưa kịp sống. Hình như người đó bỏ quên ở đâu những ngày tháng thanh xuân biết bao quý giá. Ai có thể trả lại cho người ấy bây giờ? Quả thật bà ta đang đi dần vào bóng tối vĩnh viễn với trái tim còn mãi thổn thức.

Nhìn xuống tấm áo vẫn phảng phất mùi mồ hôi đã trở nên quen thuộc trên tay, nàng ngạc nhiên tự hỏi sao mình lại gọi nó là một chiến lợi phẩm chứ?

Đúng khi ấy nàng bỗng giật mình. Trong lúc ngơ ngẩn, hình như nàng nghe tiếng cánh cổng sắt dưới sân khẽ rít lên... Nàng chợt nghĩ bằng giọng Huế: Nào có chi mô. Vì răng mình lại giựt mình rứa? Ốt giột chưa tề...

Nàng định thần để cố nhận biết tiếng cổng sắt là thực hay mơ…

  •  Đoàn Lê