Phông chữ

Thy đột ngột về Việt Nam vào những ngày đầu tháng 9 trong thời gian nước sôi lửa bỏng của Nam khi anh đang gấp rút hoàn thành hồ sơ tập sự trước khi chính thức trở thành giảng viên trẻ. Hôm qua khi đang trên đường từ trường trở về  phòng trọ thì anh nhận được tin nhắn của Huy: „ Thy về Việt Nam từ khi nào vậy hả Nam? Tao vừa nhìn thấy Thy sáng nay ở phố Huế đấy!“.

Anh nhắn lại trả lời „ Có lẽ mày nhầm Thy với ai chăng? Trên Facebook và Blog tao đâu có thấy Thy đả động gì đến chuyện về Việt Nam đâu, cô ấy đang tung tăng giữa mùa thu nước Đức kia kìa!“.

Nhưng Huy một mực khẳng định với Nam rằng anh không nhầm, rõ ràng anh đã nhìn thấy Thy bằng xương bằng thịt hẳn hoi chứ không hề tưởng tượng chút nào. Để thử lời anh bạn, Nam bấm số máy của Thy bên Đức, điều mà từ rất lâu rồi anh không còn thói quen gọi cho cô nữa. Đầu dây bên kia là một giọng nói tiếng Đức , nhưng không phải của Thy. Có lẽ là giọng nói của cô tổng đài, dịch ra thì cũng nôm na như kiểu „ Số máy quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau“. Nam phóng xe về phòng trọ, việc đầu tiên của anh là check email và vào Facebook. Status của Thy cách đây 3 ngày vẫn còn nguyên „ Chủ nhật tươi hồng! Chuẩn bị xuống phố đi nhặt lá vàng“ và sau cái status đó không có tìn hiệu gì từ cô ngoài mấy lời comment của vài người bạn cho mấy bài thơ. Nam không tin là cô đã trở về Việt Nam, chuyện „tày trời“ đó là điều khó xảy ra bởi anh đã vô tình đọc được trong một cuộc phỏng vấn trên báo về Thy, cô có trả lời rằng cô sẽ không trở về Việt Nam lúc này. Từng là người yêu của cô nên Nam rất hiểu cái lối sống nguyên tắc của Thy, thế nên anh đã đinh ninh rằng việc nhìn thấy Thy của Huy trên phố Huế chỉ là một sự nhầm lẫn mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

***

Thả bộ trên con đường với hai bên đầy mùi cỏ úa, Thy hít thở thật lâu cái không khí bình yên của vùng ngoại ô Hà Nội. Kể từ khi về Việt Nam đến giờ, cô chưa gặp người bạn nào cả, có lẽ chúng vẫn đinh ninh rằng Thy đang vi vu ở một miền đất nào đó giữa lòng châu âu. Nhưng đối diện với cô lúc này không phải là mùa thu châu âu với những chiếc lá vàng bay xơ xác, cũng không phải là những vườn hoa bé nhỏ xinh xinh, càng không phải là những chiếc vòi phun nước hát lên những bản nhạc trữ tình. Mùa thu Hà Nội dù có đẹp đến thế nào thì Thy cũng không dám đem ra so sánh với mùa thu châu âu, chỉ đơn giản vì mỗi nơi có một vẻ đẹp trầm tư của riêng mình. Thy lặng lẽ ngắm nhìn những bông cỏ may, vẫn là con đường cũ, vẫn là lối đi xưa, vẫn là những kỉ niệm cùng Nam 3 năm về trước, dưới chân đồi cỏ may này anh đã nói yêu cô.“ Nam sẽ đợi Thy trở về, sẽ lái xích lô đưa Thy tới ngọn đồi này và một đám cưới sẽ được diễn ra giữa đồi hoa cỏ may đúng như những gì mà Thy mong ước nhé!“. Thy chợt mỉm cười khi nhớ lại những điều đã qua. 3 năm rồi còn gì, thời gian đã đủ dài và đủ rộng cho cả cô và Nam chôn đi cuộc tình cũ và bắt đầu với tình yêu mới. Thỉnh thoảng Thy vẫn nghe lũ bạn kể về Nam, rằng anh chàng cũng có vài mối tình vắt vai nhưng vẫn chưa tự nguyện „ nộp bản án tù chung thân“ với ai cả. Thy lôi trong túi ra chiếc điện thoại đã được soạn sẵn tin „ Mèo đã về Việt Nam. Nếu Gấu rảnh thì chiều nay 4h ra chỗ hẹn cũ nhé. Mèo sẽ đợi dưới chân đồi cỏ may“. Chần chừ một lúc sau, Thy bấm nút „send“ và hít thật sâu vị ngọt của gió chiều…

***

Nam dựng chiếc xe cạnh một cây cổ thụ già và đứng ngắm người con gái một thời anh yêu từ phía sau, vẫn là cái dáng vô cùng mỏng manh, vẫn là mái tóc dài xõa chấm lưng và một nụ cười luôn nở trên môi. Có thể Thy đã nghĩ anh sẽ không tới, chia tay nhau rồi còn biết nói gì nữa khi gặp nhau đây? Nhưng anh vẫn tới, vẫn tới để chứng minh cho Thy hiểu rằng đến thời điểm này anh vẫn luôn là người làm ngược và đánh cược với suy nghĩ của Thy. Thy quay đầu lại khi nghe những bước chân xào xạc trên lá, cô trân trối nhìn Nam thật lâu. Giây phút đó những nhớ thương xưa cũ bỗng chợt ùa về, tưởng cô sẽ lao vào anh mà gục đầu mà khóc. Nhưng Thy vẫn đứng nguyên vị trí đó, giọng đều đều:

„ Thy tưởng Nam sẽ không tới!“

“ Chính vì biết Thy nghĩ như vậy nên Nam mới tới!”, giọng anh thản nhiên, không mang cảm giác của nhớ thương, cay đắng, giận hờn.

“ Thôi đi, xạo với ai chứ xạo với Thy thì đừng có hòng”, cô bĩu môi lườm anh.

“ Hơ, việc gì Nam phải xạo với Thy nhỉ? Cứ làm như xạo được với Thy thì Nam thành đại gia ấy không bằng. Mà nè, không ôm Nam một cái à? Người phương Tây luôn chào nhau như thế đúng không nhỉ?”

“ Vô duyên!”

“ Vô nhiều quá nên bây giờ phải ra bớt để trả lại cho Thy nè”.

Thy giơ tay lên định cho anh “ một trận” ra trò thì đã bị bàn tay rắn chắc kia giữ lại. Trong một khoảnh khắc rất gần, bờ vai Thy run khẽ nhưng giọng vẫn tỉnh bơ:

“ Bỏ tay ra không Thy cắn cho bây giờ!”

“ Trời, coi bộ con gái Việt Nam đi Tây về đanh đá dễ sợ luôn. Cẩn thân không coi chừng ế đó”

“ Ế thì cũng không đến phần Nam về, lo chi !”

Nam không ngờ rằng từng ấy năm rồi mà Thy vẫn không quên cái kiểu nói chuyện thế này với anh. Vẫn là cái vỏ bọc bề ngoài hết sức gan lì và kiêu hãnh, Thy lúc nào cũng luôn tỏ ra bất cần, nhưng anh biết Thy cần nhiều, rất nhiều. Tâm hồn Thy như một bông cỏ may, rất dễ thương và cũng rất dễ bị tổn thương. Đã có lần Nam nói với Thy như thế, hơn ai hết anh là người hiểu rất rõ về Thy. Thy có một nghị lực phi thường nhưng lại cũng để cho một trái tim quá đa cảm và nhạy cảm tồn tại.

“ Sao Thy về Việt Nam đột ngột vậy?”, Nam hỏi khi hai người đã đi dạo được một đoạn khá xa.

“ Nam nghĩ Nam là ai mà Thy phải báo trước?”

“Bỏ cái kiểu nói chuyện thế này đi được không?”

“ Nếu không thì sao?”, giọng Thy thách thức.

Nam im lặng và không nói gì, bởi anh hiểu rằng những lúc Thy tỏ ra bất cần và mạnh mẽ nhất luôn là những lúc Thy yếu đuối nhất, nhưng cô không cho phép ai lột cái vỏ bọc“ hoành tráng“ ấy của cô. Anh thở dài…

“ Không nói thì thôi, kêu người ta ra đây làm chi?”

“ Đi dạo. Và đòi nợ bữa cơm rau muống với đậu phụ sốt cà chua mà Nam nợ 3 năm về trước, nhớ không?”

“ Chỉ đơn giản vậy thôi ư? Đó đâu phải là tuýp người của Thy”

Thy định nói điều gì đó nhưng nghĩ sao cô lại thôi. Cô cứ bước đi trên con đường dài vô tận, một thoáng của ngày xưa trỗi dậy nhưng Thy biết những điều đã qua thì cũng đã mãi mãi qua rồi và con người ta, dù muốn hay không cũng không thể làm thay đổi được cái gọi là “ mảnh vụn quá khứ” được nữa.

“ Nam mời Thy bữa tối nay nhé, coi như là trả nợ Thy luôn, được không?” và không đợi Nam trả lời, cô tiếp tục “ mình về nhà thôi, Nam còn phải đi chợ nữa không có hết mất đồ ăn ngon”. Có lẽ đến cuối đời Nam cũng không thể nào hiểu được cái hành động “kì quặc” của cô lúc này. Nhưng nếu đặt ra câu hỏi với Thy lúc này cũng chỉ là vô nghĩa, thế nên Nam lẳng lăng “thực hiện nhiệm vụ” của mình với hy vọng sau bữa ăn tối anh sẽ có cơ hội được nói chuyện nghiêm túc với Thy và hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.

Ngồi đằng sau xe anh, Thy khúc khích cười mỗi khi anh bấm còi xe máy. Còn nhớ ngày xưa mỗi lần đèo Thy đi đâu đó, đường phố Hà Nội luôn nghịt người nên Nam hay bấm còi, Thy hay bảo” này, Nam định ra hiệu với cô nào đấy à”, nhưng rồi sau này Thy mới giải thích rằng ở phương Tây người ta chỉ được phép bấm còi trên đường khi có trường hợp khẩn cấp, nhưng thỉnh thoảng dân phương Tây cũng biết “ phá luật” và chào nhau bằng cái bấm còi khi họ đi ngược chiều nhau.

“ Không sợ Thy rơi xuống đường nữa à?”, Thy bật hỏi trong khi Nam vẫn đang cố gắng vượt qua một đoạn đường trắc trở. Anh trả lời thản nhiên:

“ Sợ rơi xuống thì ôm chặt Nam đi!”

“ Không ! thích Nam nắm chặt tay Thy như hồi xưa cơ”

“ Nếu Nam không làm?”, giọng anh thách thức.

“ Sợ người yêu nhìn thấy hả ? Yến tâm, không ai ghen tệ hại hơn Thy nữa đâu”, nói rồi cô chủ động vòng tay  ôm lấy anh, tựa đầu vào bờ vai vững chãi mà cô đang mượn tạm thời ấy.

***

Mặc cho Nam hì hục trong bếp nẫu bữa tối, Thy làm một cuộc dạo ngó nghiêng trong căn phòng bé nhỏ của anh. Khi anh bưng mâm cơm lên thì anh khẽ khựng người lại khi thấy Thy đứng trước chiếc tủ kính, nơi được Nam “ trịnh trọng” đặt con gấu bông Thy tặng hồi xưa. Có lẽ Thy cũng đang bất ngờ và tự hỏi điều đó, nhưng trái với dự định của Nam, khi biết anh đang đứng phía sau mình, Thy laij chỉ tay vào bức ảnh bên cạnh và hỏi:

“ Sinh viên của Nam nhìn trông tri thức ghê, đúng thật là thầy nào trò nấy quả không sai chút nào. Bữa nào có dịp cho Thy làm sinh viên của Nam một bữa để nâng cao trình độ nha”.

Biết là Thy đang “chọc ngoáy” mình, Nam “không thèm” trả lời lai câu hỏi của cô, giọng thản nhiên: “ Đây, đậu phụ và rau muống của Thy đó, ăn chán chê đi, qua Đức rồi có thèm cũng không có cho mà ăn đâu”. Thy vừa ăn vừa tấm tắc “ Công nhận trình độ nấu ăn của Nam ngày càng lên tay”. Nam vẫn không nói gì, anh đang nhớ lại cái thời của 3 năm về trước, cũng một lần cô nấu cho anh ăn nhưng anh “ không nuốt nổi” vì cô nấu “Tây” quá, thế là cô hì hụi ăn một mình. Đang ăn, anh nhận được một tin nhắn và hấp tấp đi luôn. Hôm sau Thy nghe đứa bạn kể lại rằng Nam đã đi cùng một cô gái nào đó, Thy đã ghen. Con sóng trong lòng cô trỗi dây, tủi thân và bất lực, Thy “đòi” anh lời giải thích thì anh nói “ chỉ là bạn”. Lẽ đương nhiên Thy không đời nào chấp nhận câu trả lời ấy vì đó là câu cửa miệng của đàn ông, cô tự ái và qua Đức học tiếp. Nam cũng “không thèm” giải thích cái kiểu cách trẻ con ấy của Thy và cũng bỏ luôn ý định qua Đức đi học cao học để được gần cô. Anh quyết định ở lại trường làm giảng viên và cố gắng xin học bổng để qua Canada tu nghiệp. Cả hai vẫn biết tin về nhau qua Facebook, Blog nhưng không bao giờ nhắn tin cho nhau vì không ai vượt qua được sự kiêu hãnh ở trong lòng. Anh bạn chơi cùng cô và Nam, khi biết chuyện hai người, chỉ thốt lên nổi một câu: “ Đúng là 2 đứa dở hơi!” . Mà có lẽ ngày đó anh và cô cũng “ dở hơi” thật, tự ái tuổi trẻ mà.

“ Thy khen Nam như vậy là thừa đấy”, Nam đột nhiên trả lời cô sau một hồi im lặng. Tưởng cô sẽ nhảy cẫng lên và diễu cợt cái lòng tự tin thái quá của anh, nhưng cô không phản ứng gì mà cứ tấm tắc….nhai. Khi hai người ăn xong bữa tối thì cũng đã gần 10h đêm, Thy hình như cũng “cạn sức” để gây sự với anh và Nam sẽ nhân cơ hội này để hỏi lý do vì sao cô  lai trở về đột ngột như thế, nhưng Thy một lần nữa lại “ nhanh mồm” hơn và đánh lạc chủ đề.

“ Cho Thy ké lại buổi tối hôm nay ở đây được không?” , Nam trố mắt lên nhìn cô và không biết là cô định bày đặt trò gì thêm nữa. “ Có nhạc Trịnh không, mở cho Thy nghe với !”

“ Nam không nghe nhạc Trịnh, Thy biết điều đó rồi mà!”

“ Vậy bây giờ nghe cùng Thy nhé ?” , nói rồi cô mở túi xách tay và lấy chiếc điwã Trịnh ra như là đã chuẩn bị sẵn. Nam chưa kịp “ nuốt trôi” bất ngờ này thì bất ngờ khác đã ập đến. Hình như sẽ chẳng bao giờ anh có thể hiểu được về cô. Thy đứng dậy bật nhạc và trôi cùn giọng hát của Khánh Ly. Trước mặt Nam bây giờ là một Thy yếu đuối. Thy bao giờ cũng vậy, yếu đuối rồi mạnh mẽ, mạnh mẽ rồi yếu đuối, nói như ai đó đã có lần nhận xét về cô “ một trái tim quẫy đạp!”

“ Còn yêu Thy không?”, Thy ngước mắt nhìn Nam hỏi khẽ khi biết anh đang chăm chú nhìn mình.

“ Đã có lúc Nam rất nhớ Thy…”

“ Thế còn bây giờ thì sao?”

Một sự im lặng bao trùm cả một khoảng không rộng lớn giữa hai người.

“ Sao Thy lại trở về Việt Nam lúc này?”

“ Nam vẫn chưa trả lời câu hỏi của Thy !”

“ Biết để làm gì?”

“ Để biết thôi !”

“ Nếu Nam không nói ?”

“ Ừ thì thôi, không hỏi nữa vậy.”

Nói rồi cô vơ chiếc chăn trên giường trải lên một chiếc ghế gỗ dài. Với cái thân hình 1m54 và vừa đủ 40 kg thì chiếc ghế ấy cũng đủ dài và đủ rộng cho Thy nằm tạm một đêm.

“ Lên giường Nam mà nằm, bên đó nằm đệm quen rồi, giờ nằm trên ghế cứng, chịu sao nổi “

“ Đừng quên rằng Thy cũng từ nghèo khó mà đi lên”

“ Thôi đừng bướng nữa !”, Nam nói mà như ra lệnh. Thy lẳng lặng nhìn sâu vào mắt anh và đi về phía chiếc giường đơn. Nam gỡ màn xuống, vừa dắt vừa trêu:

“ Dạo này Hà Nội nhiều muỗi, Thy cố mà ngủ cho ngoan, đừng có quẫy đạp lung tung mà muỗi nó vào nó tha Thy đi đấy, lúc đó lại ăn vạ Nam”

Khi đã dắt màn cẩn thận cho Thy, Nam định bước đi thì nghe tiếng Thy gọi khẽ.

“ Ôm Thy một chút được không?”

Nam lặng người và ngoảnh lại nhìn cô, trong bóng tối anh vẫn thấy một đôi mắt đen lay láy đầy yêu thương nhìn mình. Thy đó sao? Một trái tim đầy quẫy đạp đó sao?

“ Với một điều kiện?”

“ Đó là…?”

“ Thy sẽ nói cho Nam nghe lý do trở về của mình”

“ Đồng ý, nhưng ngày mai khi bình minh lên, được chứ?”

Nam nhìn cái thân hình mỏng manh của cô trên giường không khác gì một chú mèo con, một cái gì đó cay cay nơi sống mũi anh. Anh gỡ cửa màn và ôm cô vào lòng. Chiếc giường đơn chật hẹp nhưng vẫn chứa đủ hai con người với hai trái tim đang dậy sóng. Núp mặt vào ngực Nam, Thy nói khẽ: “ Nam ghét và giận Thy lắm phải không?”, “ Nhiều lúc Nam cũng muốn lắm! Thôi, ngủ đi. Ngày mai mình nói chuyện tiếp”, anh nói và siết chặt Thy hơn vào lòng. Trong đêm tối, anh đã không nhìn thấy được giọt nước mắt của một người con gái kiêu hãnh vừa lã chã rơi…

Sáng hôm sau khi Nam thức dậy thì Thy đã ra đi, cô để lại cho anh một mảnh giấy nhỏ cảm ơn và nói anh đừng tìm cô. Thy nói cô đang mắc một căn bệnh và cô không biết y học có chữa khỏi được không. Tuần sau cô sẽ trở lại Đức để hoàn thành giấy tờ rồi qua Mĩ chữa bệnh “ Nếu không còn được gặp Thy nữa thì Nam hãy ra dưới chân đồi cỏ may trong ngày giỗ của Thy nhé?”. Nam lao ra phía trước cửa dù biết rằng hy vọng tìm kiếm được cô chỉ là 0,1%, bây giờ thì anh mới vỡ lẽ vì sao Thy lại trở về đột ngột thế này. Thy là người không dấu được cảm xúc của mình, cô vẫn luôn trải lòng mình trên những trang Blog với nhưng bài viết quá hoàn hảo đến nỗi người ta “thần tượng “ cô, “ngưỡng mộ” cô nhưng cũng có khi Thy lại dấu được cảm xúc của mình quá khéo đến nỗi anh cũng không hề biết mặc dù lẽ ra anh phải biết từ lâu. Nam không tin là cô trở lại chỉ là muốn được nhìn anh, để được đòi nợ một bữa cơm rau muống với đậu phụ sốt cà chua, có nhiều lý do để Thy trở lại Việt Nam trong những ngày ngắn ngủi, và biết đâu cũng có thể vì một đồi cỏ may. Anh sẽ không đi tìm cô để đòi câu trả lời mà hôm qua cô đã hứa, anh cũng sẽ không bao giờ trở lại đồi cỏ may ấy nữa vì anh tin, đó không phải là nơi Thy nằm xuống. Anh vẫn tin một ngày Thy trở lại. Phía đằng xa, cỏ vẫn thì thầm câu hát khóc ru anh…