Phông chữ
„Có thể anh là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng em thì không phải là người như thế. Anh đừng bắt em phải tuân theo những chuẩn mực của anh bởi đó là điều em không thể. Em không làm được những điều mà anh đã làm được .Em không thông minh như anh..“.
 
Hương gần như gào lên trong điện thoại khi Đức nói: „ Anh không thể tưởng tượng được cái tính sớm nắng chiều mưa của em. Em thật là quá trẻ con. Hãy tự tạo cho mình một sự thay đổi đi nếu như em muốn mình và muốn những người em yêu thương được hạnh phúc!“. Hương dập máy và lặng lẽ khóc. Bao giờ cũng vậy, khi không biết mình phải làm gì Hương đều tìm đến với nước mắt. Dường như nó đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của cô. Đã bao nhiêu lần Đức bảo cô rằng người ta không thể lớn và trưởng thành hơn qua những giọt nước mắt được, nhưng Hương mặc kệ. Cô cảm thấy dễ chịu hơn khi khóc và khi khóc xong cô thấy nhẹ lòng và bình tĩnh hơn. Nhưng Đức thì cực kì ghét mỗi khi cô khóc…

***

Khoác chiếc áo mỏng vào người, Hương quyết định xuống phố. Cô cần phải làm một cái gì đấy chứ không thể ngồi ủ rũ trong phòng được. Một cuộc đi dạo sẽ làm cho cô thoải mái hơn chăng ? Hay ít ra nó cũng làm cô phấn chấn hơn khi hòa vào dòng người. Ghé vào một quán cafe Ý với những dàn hoa phủ đỏ trên mái, Hương đặt một ly kem dâu tây và ngồi nhâm nhi từng thìa. Anh chàng phục vụ bàn người Ý tươi tắn nhìn cô mỉm cười khiến Hương cũng không nỡ mang cái bộ mặt „ búng ra nước mắt“ của mình ra để tặng lại nên cô cũng mỉm cười chào lại anh. Bên bàn đối diện người đàn ông trạc 35 tuổi đang dỗ đứa con gái yêu của mình ăn hết ly kem, nhìn cái cách anh chăm cô con gái bé bỏng làm Hương tưởng tượng tới mái ấm sau này của mình. Liệu người đàn ông sau này của cuộc đời cô có khi nào sẽ đi ăn kem cùng con gái mình không hay những bận rộn công việc sẽ ngốn hết những khoảng thời gian ấy của anh? Phía xa đằng sau chậu hoa cúc cô khẽ liếc nhìn thấy một đôi bạn trẻ đang trêu đùa nhau rất vui vẻ, thỉnh thoảng họ lại đút kem cho nhau ăn trông thật lãng mạn. Nhìn gương mặt của mỗi người ai cũng ánh lên niềm hạnh phúc. Tình yêu quả thật là có một sức mạnh diệu kì. Hương bỗng chợt nhớ anh, cô nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, những lời anh nói và những việc anh làm. Đức không bao giờ có ý định thay đổi tính cách của cô mà anh chỉ muốn hướng tới sự hoàn hảo trong con người của Hương. Hương là một người rất mạnh mẽ và kiêu hãnh, cô luôn có những suy nghĩ và định kiến riêng của mình, cộng với cái tính bướng bỉnh trời cho nữa nên đôi lúc cô cũng cực kì bảo thủ. Hương cầm chiếc máy điện thoại trên tay, từ lúc đến giờ vẫn chưa có một cuộc gọi nào trở lại của Đức. Mọi khi mỗi lần giận nhau và Hương khóc, Đức đều để cho cô khóc rồi một lúc sau đó bao giờ anh cũng gọi lại. Nhưng đã ba tiếng rồi, chiếc điện thoại của Hương vẫn nằm im…Lẽ nào cô đang sai ? Nhưng cái tính „ gan lì đến không thể tưởng tượng được“ mà Đức vẫn thường bảo cô đã khiến Hương không thể gọi cho anh dù lòng cô như lửa đốt…

***

Cuốn lịch trên bàn nhắc Hương hôm nay đã là cuối tháng, thế là đã 5 ngày rồi cô và Đức không nhắn gì cho nhau. Dường như cả hai đang chọn sự im lặng để làm phép thử cho tình yêu của mình. Hương khẽ lật tờ lịch sang tháng tới, chỉ còn 8 ngày nữa thôi là tới ngày kỉ niệm tình yêu của hai người. Cô khẽ thở dài và lặng lẽ đọc dòng chữ phía cuối tờ lịch: „ Ai cũng có cơ hội để thay đổi ít nhất là một phần của thế giới, đó chính là thay đổi chính mình“. Hương chợt rùng mình và nhìn ra khoảng xanh phía sau vườn, tự hỏi giờ này Đức đang làm gì, liệu anh có nhớ cô như là cô đang nhớ anh quay quắt lúc này không? Hương ngồi vào bàn làm việc và check email và tim cô bỗng đập thình thịch khi nhìn thấy tên người gửi: My price Charming – cái tên của anh mà cô vẫn lưu trong hộp thư của mình.

…“ Em có biết là em đã làm anh buồn thế nào trong những ngày qua không hả Ngốc? Anh đã cố tình không liên lạc với em để thử em nhưng có lẽ anh đành chịu thua trước sự ngang ngạnh của em. Chúng ta không phải là những con người hoàn hảo em ạ, không ai có thể đạt được đỉnh điểm của sự tuyệt đối trong cuộc sống nhưng chẳng phải con người ta vẫn sống để cố gắng hướng tới những điều tốt đẹp đó sao ? Yêu nhau tức là cùng giúp nhau hoàn thiện mình, anh muốn giúp em nhìn thấy những điểm yếu của mình để sửa. Làm được điều đó tức là em đã làm cho bản thân và cho rất nhiều người hạnh phúc rồi đấy. Em thấy đó, cuộc sống có bao giờ dành sự thương cảm cho những người kiêu ngạo đâu, bởi họ luôn mang trong mình sự mãn nguyện. Em đâu phải là người như thế đúng không? Sống là một nghệ thuật mà em cần phải nắm cho được, có hiểu không hả Ngốc của anh ?„…

Hương vừa đọc email vừa quẹt nước mắt, hình như cô vừa biết mình cần phải làm gì lúc này…

***

Căn nhà số 14 ở đường Kornblumen vẫn chìm trong giấc ngủ cùng chủ nhân của nó, Hương vừa bấm chuông vừa tủm tỉm cười vu vơ. Đức dụi mắt mở cửa, trên người anh vẫn còn vận bộ đồ Pyjama màu xanh mà Hương tặng cho anh dịp Noel năm ngoái. Nhìn thấy Hương, anh bật thốt:
„ Anh không đang mơ đó chứ?“
„ Không, anh đang mơ. Nhưng là một giấc mơ có thật“, Hương vừa nói vừa lao vào ôm chặt lấy anh như sợ chỉ trong một tích tắc nữa thôi Đức sẽ biến mất sau cánh cửa.
„ Em nhớ anh quá“, cô thì thầm.
„ Thật không?“ , anh nháy mắt trêu cô. „ Quay mặt ra đây cho anh xem cái mặt của em có đáng tin được không nào“
„ Anh không tin em nữa thì em về luôn vậy“, cô phụng phịu và giả vờ quay mặt bước ra cửa.
„ Em đến đánh thức anh dậy và phá đám cả giấc mơ ngọt ngào của anh, anh còn chưa bắt đền em thì em định bỏ chạy hả? Không dễ dàng thoát nhanh được như thế đâu“, Đức vừa làu bàu vừa bế xốc cô vào trong nhà. „ Tội này chắc là phải phạt nặng rồi“.
„ Thế này được không?“, Hương hỏi mà không cần chờ câu trả lời, cô đặt lên đôi môi anh một nụ hôn thật sâu và thật nồng nàn.
Giấc mơ về tình yêu chưa bao giờ lại trọn vẹn đến thế. Phía ngoài trời, nắng khẽ hát những bản tình ca…