Phông chữ

„Dịu ơi, câu này dịch sang tiếng Đức là gì hả em?“, Lucas tới và đưa cho tôi một tờ giấy A4. Tôi đọc lướt qua, tủm tỉm cười rồi hỏi: „ Anh lôi nó ở đâu ra vậy?“, anh chàng gãi đầu một lúc rồi…nói bừa: „ trên báo“.


Nhưng làm sao tôi tin được cái vẻ mặt chưa nói dối đã đỏ, nói dối thì thâm của anh chàng này được, vả lại cái thông tin đó không thể xuất hiện trên báo được, tôi lườm anh chàng và hỏi vặn: „ Thật không? Cho anh 5 giây để suy nghĩ lại“ và tôi bắt đầu đếm 1…2…3. Đến giây thứ 4 thì anh chàng cuống quít „ được rồi , được rồi.Làm gì mà lấn át người ta ghê thế“. „ Vậy thì khai thật đi, trẫm sẽ dịch cho“, tôi vừa nói vừa lên giọng và theo dõi thái độ của anh chàng.„ Bạn gái mới hả?“, „ Ai bảo?“, Lucas nhảy bổ lên phân bua. „ Đây nè…“, tôi chỉ tay vào tờ giấy „ cô ấy viết vậy nè!“. Anh chàng há hốc miệng, còn tôi lăn ra cười ngặt nghẽo.
„Đùa thôi, em ấy viết là nếu khi nào anh về Việt Nam thì em ấy sẽ tình nguyện dẫn anh đi chơi, từ Bắc vào Nam, từ Đông sang Tây và từ …ngoài vào trong“, cuối cùng thì tôi cũng nghiêm giọng và tất nhiên không quên đế thêm ba từ cuối vào phần dịch.
„Ngoài nào, trong nào?“, Lucas thắc mắc.
“Ngoài cửa, trong tim”, tôi phá lên cười.
“Thôi, dịch cho tử tế xem nào không có là tuần sau anh không mời đi ăn tối nữa đâu”, anh chàng dần dần xuống nước và giở bài nịnh.
“Hóa ra là đang hối lộ em à?”, tôi cũng tinh quái không kém.” Cái tội hối lộ là cái tội tày trời đó anh có biết không?”
“Thôi, trả lại tờ giấy đây cho anh. Em thật chẳng làm được cái tích sự gì cả, chuyên gia phá đám và chọc tức người khác”, nói rồi anh chàng quay mặt đi, vẻ giận dỗi.
Trưởng phòng Paul bước tới, nhíu mày nhìn tôi và Lucas rồi hỏi: “ Mọi thứ ổn chứ?”, tôi nhanh miệng: “ Dạ, mọi thứ ổn cả sếp ạ, nhưng hình như Lucas bị…đau tim”, tôi trả lời sếp xong và tủm tỉm thoát luôn vào phòng làm việc của mình.

***

“Từ mai anh sẽ học tiếng Việt xem ai biết tay ai nhé”, Lucas lầm bầm khi thấy tôi ở bãi đỗ xe. Tôi quay lại nhìn anh chàng và cười khoái chí.
“Đồng ý, em củng hộ cả hai tay, hai chân luôn. Nếu cần thêm mồm, mắt, mũi và tai nữa thì cũng ok luôn. Có gì em ủng hộ tuốt”.
“Mẹ em lẽ ra phải đặt em là Dữ Anh thay cho Dịu Anh thì mới hợp với bản chất con người em hơn”, Lucas lên gân lý luận.
“Dịu là dịu dàng đấy anh ạ, em là ví dụ điển hình cho sự dịu dàng của con gái Việt Nam đó”, tôi cũng vặn dây cót không kém.
“Thôi xong!”, anh chàng tặc lưỡi.
“Rảnh không đi uống café với em?”, tôi chợt nảy hứng rủ rê. Cũng đã lâu rồi tôi và anh không đi uống café cùng nhau, cộng với cái tính tò mò sẵn có, nhất định tôi phải làm rõ vụ này xem cái cô nàng duyên dáng ấy là ai. Và tôi đã không mất quá nhiều thời gian để thuyết phục anh chàng phơi bày sự thật.
“ Anh ghê hơn là em tưởng đấy Lucas ạ”, tôi nói sau khi anh chàng ngừng kể. “ Quen nhau kiểu dây chuyền thế này biết đâu lại có thể làm nên nghiệp lớn đấy”.
“ Chưa đủ trình độ để sánh được với em đâu, anh còn phải học em nhiều”, Lucas phân bua.
“ Ha ha, sao mà anh dại thế? Học cái khôn của người ta không học lại tự nguyện đâm đầu vào học cái xấu”.
“ Biết làm sao được, số trời đã định rồi mà. Có chạy về Việt Nam để trốn hay ở lại Đức thì cũng không thoát khỏi tay em Dịu”, đến lượt Lucas trả đũa tôi bằng cách cách nhấn mạnh từ dịu….ịu…i…u. Cả hai cùng bật cười. Khoảnh khắc này làm tôi gợi nhớ hai năm về trước khi tôi và Thắng còn yêu nhau, anh chàng bỗng dưng đòi tôi dạy tiếng Đức. Thắng bảo: “ Có người yêu ở Đức thì ít ra cũng phải biết chút tiếng Đức chứ nhỉ?” và thế là từ đó mỗi ngày tôi dạy cho anh một câu tiếng Đức. Học được một ngày anh gửi cho tôi cái sms “ nửa nạc nửa mỡ” với chỉ vẻn vẹn câu viết “ Ich diebe dich” làm tôi không nhịn nổi cười. Thật ra tôi hiểu ý anh chàng định viết là “ Ich liebe dich”, tức là “ Anh yêu em”, nhưng chẳng hiểu sao khi nhắn tin lại viết từ “ liebe” thành “ diebe” , thế là chuyển nghĩa luôn từ câu “ Anh yêu em” thành “ Anh ăn trộm em”. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không nhịn nổi cười.
“ Em cười gì vậy?”, tôi giật mình bởi câu hỏi của Lucas và trở về với thế giới thực tại.
“ Em đang tưởng tượng trình độ tiếng việt của anh trong vài năm tới, chắc lúc đó anh đánh bại em mất nhỉ?”, tôi nửa đùa nửa thật.
“ Chờ nhé!”, anh chàng trả lời kèm theo cái nháy mắt đầy tinh quái.

***

Sáng thứ 3, tôi đến công ty muộn hơn mọi ngày. Vừa cởi chiếc áo khoác, tôi đã nhìn thấy trên bàn làm việc một phong bì thư. Tôi mở lá thư ra, vừa đọc vừa bịt miệng cười:


“Tên tôi là Lucas. Meine Kollegin ist Dịu Anh aber đừng tin ihren Name. Sie ist sehr dữ und chảnh. Ab heute nenne ich sie: Đồ mặt đểu „
(tạm dịch: Tên tôi là Lucas. Đồng nghiệp của tôi là Dịu Anh nhưng đừng tin vào cái tên của cô ấy. Cô ấy rất dữ và chảnh. Từ hôm nay tôi gọi cô ấy là: Đồ mặt đểu)
Trong khi tôi còn đang há hốc miệng vì không biết anh chàng lấy đâu ra được cái từ „ đồ mặt đểu“ vì chắc chắn trong từ điển sẽ không có từ đó thì anh chàng đã đứng phía sau vỗ vai tôi và nói: „ Em thấy anh học tiếng Việt nhanh không?“ rồi hí hửng cười.


Trưởng phòng Paul đi qua, nhìn tôi và Lucas rồi vẫn lặp lại câu hỏi cũ: „ Mọi thứ ổn chứ?“. Tôi chưa kịp trở miệng thì Lucas đã mau mồm: „Dạ, mọi thứ ổn sếp ạ, nhưng hình như Dịu Anh đang bị…đau tim“. Nói rồi anh chàng lẻn luôn về phòng làm việc. Sếp nhìn tôi đang bị hớ…
„Ôi Lucas đáng yêu của em, anh hãy đợi đấy!“, tôi bật thốt mặc cho sếp đang nhìn mình chằm chằm.