Phông chữ

Đâu cần phải trốn mình trong khói thuốc

sợi khói vô tình có cứu rỗi niềm đau

thì hãy dựa vai em mà khóc

nước mắt đàn ông

thường chảy ngược vào lòng

 

 

Sao cứ phải tìm quên trong men rượu

uống được đâu kí ức của đôi mình

mạch nguồn thấm sâu vào lòng đất

rễ Kơnia đâm thấu tận vào tim

 

từng vòng khói trói tình trong im lặng

dẫu men cay không nói được thay lời

ga tàu cuối lặng theo từng tay vẫy

phía chân trời một vạt nắng hây hây

 

ngày đưa tiễn heo may về với gió

người bỏ đi rơi rớt lại câu thề

đêm hun hút. Đêm trở mình hoang hoải

xoay bên nào. Em cũng thấy cô đơn!