Phông chữ

Lại một khoảng trống không rõ
em có anh rồi
có lúc vẫn thấy chông chênh
tình yêu chúng mình lặng lờ như một vệt gió vút ngang
một sáng thức dậy chợt thấy mình cô độc

 

không biết anh có buồn không
nếu em nói
có ngày
em chẳng nhớ anh
chiếc điện thoại
sáng-trưa-chiều-tối tin nhắn gửi đi như một thói quen
ta đang yêu nhau à, anh?

đâu rồi những buổi chiều hẹn hò nơi con đường ngập cúc dại
điệp vàng ngát lối
tiếng khúc khích em cười giòn tan
đâu rồi những đêm trăng ta lăn mình nằm chơi trên cỏ
sóng sánh những ước mơ

đâu rồi cây cầu với cái chạm môi vụng dại làm rẩy run gió
cái nắm tay ấm cả con đường
những vòng xe lăn tròn trên phố
chở yêu thương

đâu rồi “lên đường nhé!”...
tuổi trẻ, tình yêu ba lô và gió núi...

đâu rồi
đâu rồi anh...