Phông chữ

Bạn cứ hỏi bao giờ con trở lại
Biền biệt khắp phương trời không chán nữa hay sao?
Con chỉ lặng im, mỉm cười rồi nói
“ Về chứ, mẹ cha mong…”

 

Biết bao lần lấy nỗi nhớ ra đong
Khi đọc lại câu thơ thủa xưa cha từng viết
“ Nơi xa ấy tấm lòng con có hiểu
Mẹ và cha thương nhớ đến xót xa “

Bàn chân con lặn lội khắp bôn ba
Đến những nơi chưa bao giờ con nghĩ mình sẽ tới
Để mẹ cha nơi quê nhà ngóng đợi
…mỏi mòn trông.

Thế mà rồi cũng đã tám mùa đông
Mỗi khi gió trở trời mẹ nhớ con da diết
Vậy mà con cứ nơi nào biền biệt
Chẳng chịu về, cứ để mẹ cha mong

Mẹ ơi
Mai con về sẽ cõng những ước mơ
Cho những đợi chờ mẹ cha từ hôm nay sẽ hết
Con sẽ về, sẽ về để dệt
Giấ mơ hồng không dấu vết thương đau

Để gia đình mình sẽ lại mãi….còn nhau.