Phông chữ

Hai làng chẳng có sân banh
Gặt xong, ủi đất, làm thành chỗ chơi
Đá hăng, mệt lử, rã rời...
Tôi lê từng bước đến nơi nhà nàng
Xoe tròn đôi mắt ngỡ ngàng
Nàng như muốn hỏi: ''Anh chàng nào đây?


Đi đâu tư cách thế này:
Mai-ô, quần cụt, mặt mày tái xanh...?''
Tôi bèn giải thích đành rành:
''Trai làng trên-dưới đá banh ngoài đồng
Xin cô một gáo nước sông...''
Nàng cười…như hỏi: ''Sao không uống trà?''
Vào phòng lấy dĩa, tách ra
Nàng mời tôi uống trà-pha-nhạt-màu*
Đôi bên còn lạ, nhìn nhau...
Rồi nàng e thẹn..., ra sau vườn cà
Tôi theo hỏi chuyện lân la
Nhưng nàng dè dặt, nết na, hiền lành...
….. Ngoài đồng lúa lại lên xanh
Không còn nơi để đá banh buổi chiều
Lòng buồn, cảnh cũng cô liêu
Đêm nằm lại nhớ người...''yêu'' khác làng
Ngày nàng… đã bước-sang-ngang
Tre xanh, bờ ruộng, xóm làng đìu hiu!
Tôi nhìn kỷ vật, buồn thiu...!
Trái banh còn đó, nằm xìu dưới chân!

  • Phan văn Phước, CHLB Đức

(*) Cô ta nói: ''Đá banh mệt, uống đậm ''dễ say''; uống loãng để ''nhớ'' trà không xanh.''
Chuyện hồi còn sinh viên, năm học 1969-70.