Phông chữ

Đêm khuya, buồn ngắm trăng tròn,
nhớ Hàn Mặc Tử, Nước Non của mình:
Tắm trăng, nước biển Thái-Bình,
Việt Nam chữ ''S'' uốn hình cong cong...
''Mua trăng'', ai ''bán'', ai đong
mà trăng len lén vào phòng soi gương?


Ai mơ trăng, gió, thùy dương,
nhịp chèo khua nước sông Hương hữu tình?
Trăng vờn hoa lá rung rinh...
Ai mơ Vỹ Dạ, trúc xinh Từ Đường?
Nhìn trăng mờ nhạt Tây Phương,
ai còn nhớ tiếng bi thương, não nề
của Hàn Mặc Tử say mê
Mộng Cầm nào dám nguyện thề  trăm năm?
Ai buồn dưới anh trăng rằm,
mơ về Quê Mẹ  xa xăm nghìn trùng
nơi chàng thi sĩ trẻ trung
làm thơ dâng MẸ, dù ''phung'' đầy mình?
Ai nhìn trăng tỏa lung linh,
mơ màng nghe ''tiếng-thơ-kinh'' của chàng:
Tung hô TRINH NỮ dịu dàng
''Xin vâng'' nên được cưu mang CHÚA TRỜI ? (1)
Hồn Hàn Mặc Tử lìa đời!
Tình càng thơ mộng mọi thời theo trăng!
Nơi đây ai nhớ Cuội-Hằng
mỗi khi mưa, tuyết, giá  băng...lạnh lòng?
Nhìn trăng luồn cửa kiếng trong,
nhớ trăng ''sóng soải'', liểu, song... quê mình!
Ai cùng Thi-Sĩ  ''làm thinh''
''Để xem TRỜI giải nghĩa'' TÌNH-CAO-SÂU?
''Thiên Tài'' nằm dưới đất nâu!
Nhưng hồn chắc đã về  chầu THÁNH NHAN!
Ôi chàng Thi-Sĩ cơ ''hàn''*
''Bút''* chàng tô thắm Giang-San Việt mình!
Giấy ''em trắng quá'' say tình
Hôn ''CÂY-BÚT-MỰC'' như  Linh-Khí-Chàng! (2)
Trăng mờ  còn muốn để tang
khóc Hàn-Thi-Sĩ lỡ làng tình duyên:
Mộng Cầm ''phận gái thuyền quyên,
mười hai bến nước'' xuống thuyền sang sông!!!
Lầu ''Ông Hoàng'' giữa mênh mông
đứng nhìn sóng biển, đá chồng lên nhau...!
Ai còn  ''nhìn nắng hàng cau''
''mới lên'' mà sánh nỗi  đau nào bằng?
''Thuyền ai đậu bến trông trăng''
làm sao ''chở kịp'' chị Hằng ''tối nay''?


Ai nhìn ''hoa bắp bay'' bay,
chạnh lòng nhớ nỗi  đắng cay của chàng?
Ai nhìn  ''lá trúc che ngang''
mà còn nhớ ''mặt'' có  mang ''chữ điền''?
Đêm nay, ''nhân ảnh'' bên hiên
''mờ'' theo ''sương khói'', trăng xiên đầu cành...
Trên môi  điếu thuốc tàn nhanh
như đời Thi-Sĩ: Ngày xanh chóng tàn!!!
Nhìn trăng lại nhớ Giang-San,
nhớ Hàn Mặc Tử nồng nàn yêu trăng !
 

  • Phan văn Phước, CHLB Đức

1. Cưu mang CHÚA TRỜI: Cưu mang Con Một Chúa Cha bởi quyền năng của Chúa Thánh Thần. Đó là Giê-su có nghĩa là Thiên Chúa Cứu Chuộc, tức là Ngài cũng là Thiên Chúa như  Cha.

2. Cây-Bút-Mực: Hàn-Mặc