Phông chữ
Và chúng mình rồi cũng sẽ khác xưa
Duy chỉ có tình yêu vẫn vậy
Phút cầm tay lòng còn nghe run rẩy
Dù trên đầu tóc đã rong rêu


Và chúng mình sẽ hỏi chuyện nhau
Về con anh, con em, về những gì trong thời gian không gặp
Về tất cả nhưng sẽ không bao giờ nhớ
Rằng có lần anh hò hẹn sau này mình sinh bảy đứa nha em!

Và chúng mình sẽ kể ra
Những đứa bạn hai đứa giờ thành đôi thành cặp
Họ vẫn bảo chuyện hai ta đẹp thế
Hay đâu nỗi buồn em đâu thể gọi tên,

Và em  sẽ nhắc về dòng sông về mái nhà và cây sung non còn trổ lá
Nhắc tất cả
Chỉ có điều sẽ không bao giờ dám hỏi
Mẹ bây giờ có còn nhắc em không?

Là  phút giây em tưởng tượng mênh mông
Sẽ không bao giờ là thật
Vì em biết từ nay không gặp mặt
Sợ đau lòng một con nước chảy xuôi

Em là kẻ chẳng tin chuyện kiếp sau
Vì em sợ biết đâu ở kiếp trước
Em đã đa tình hẹn hò đôi ba đám
Nên kiếp này phải trả nợ nhân sinh

Dù thế nào đi nữa em vẫn tin
Rằng tình yêu có thật
Rằng phút nắm tay em, anh cũng thật
Duy có những lần không thật
Em nhắm mắt làm ngơ…