Phông chữ

Rồi cũng đưa nhau về - như rất nhiều ngày đã thế

Nhưng lặng im, hiu hắt tiếng thở dài

Chỉ mùa đông ngập ngừng rưng lệ

Trong gió mùa thảng thốt phút buông tay

 

 
Trả lại người nắng ấm phía ban mai

Cả chiếc ô che mưa một chiều đông cũ

Bàn tay chơ vơ học cách chìa trong gió

Nắm những cô đơn xát vào nhau thành lửa

Tự sưởi lòng qua khoảng trống mùa đau

 

Có những con đường không mưa gió vẫn để lạc mất nhau

Có những dòng sông không sóng ngầm mà cánh buồm vẫn chòng chành, chới với

Có những loài hoa nở giữa đêm rồi tàn cuối đêm, chẳng kịp chờ bình minh tới

Có những chiếc sim điện thoại vô tội vẫn bị tháo rời, nằm lăn lóc khóc ngoài hiên mưa…

Và mùa đông ấy thôi hết những đợi chờ

Phố lên đèn rủ giấc mơ tránh rét

Một người co ro, nằm quay lưng về ký ức

Một người chân trần trong gió lạnh nhặt niềm tin

Tự nhủ với lòng – học cách yêu thương mà không hờn trách

Ngay cả những khi cái cây mình trồng cho quả đắng chát

Vẫn mỉm cười đợi quả ngọt mùa sau…

 

Ai đó cứ nói với người mình thương – rằng không thể thiếu nhau

Chiếc sim điện thoại cứ nóng ran, ngập tràn những cuộc gọi, tin nhắn

Nhưng khi mùa đông đến, đừng giấu mình trong phòng có lò sưởi, xin hãy ngồi với nhau, yêu nhau bên hiên lùa gió lạnh

Để biết tim người có là lửa sưởi ấm phía đời ta?

Để đông chưa qua – vẫn nghe mùa xuân tí tách nảy mầm trên những mái nhà không mang hình ảo vọng tình yêu…