Phông chữ


Không lao vào vòng tay của những gã trai để tìm niềm an ủi

Không cúi đầu quay đi che dấu những tủi hờn

Em búi niềm tin

Vịn vào chính em để tự mình đứng dậy

Bỏ lại đằng sau nỗi đau thời con gái

Và mối tình vụng dại tuổi hai mươi

 

 Sự kiêu hãnh trong em ngang với những nụ cười

Nên chẳng thể mượn bờ vai anh để làm thành điểm tựa

Dẫu nhiều đếm vật vờ trong giấc mơ sấp – ngửa

Vẫn tự hứa với lòng: “ Phải tự mình thắp đuốc mà đi lên”

 

Bởi thế nên

Em vẫn tự dỗ mình khi em buồn , em khóc

Vẫn tự bước đi trên con đường mênh mông không vòng tay sâu rộng

Vẫn sống

Vẫn mơ

Vẫn chở con thuyền chứa niềm tin, hy vọng

Dẫu sóng đôi lần

quá mạnh

giữa màn đêm…