Phông chữ

Là  giấc mơ chòng chành vụn vỡ

Những yêu thương như thuỷ tinh sắc lạnh găm lút vào lòng

Là bài thơ đêm cô đơn dang dở

Viết giữa những tiếng thạch sùng khô buồn chắc lưỡi, cho chỉ một độc giả là bóng tối gượng mở tự xem

 

Là những ngày mặt biển đầy bão giông

Bình yên nơi đâu cho một cánh buồm lạc đường chới với?

Úp mặt vào cổ tích xa diệu vợi

Thương hải âu chiều thảng thốt sóng lồng xô

Là hiểu rằng buộc phải đẩy người ấy ra thật xa

Như cách tự cầm dao cứa vào tay mình lặng lẽ

Tập mỉm cười phía sau những giọt lệ

Không còn khắc khoải bầm môi

Ai rồi cũng phải học cách  cố quên đi một người…

Một yêu thương mà mình yêu thương nhất

Dẫu sẽ bầm đau như thân thể của một cái cây bật gốc

Làm kẻ độc hành đi trong chiều gió ngược

Nhưng vì cuộc đời nói đó là điều cần thiết

Nên dằn lòng đem nhớ gửi vào quên

Dẫu biết chật hẹp một cõi thế gian

Sẽ bước gần nhau trong dòng đời tấp nập

Vẫn dõi trông nhau, để thấy bình yên với người làm lòng mình hạnh phúc

Vẫn yêu thương tràn ngập – nhưng mang màu sắc mới khác xưa…

 

Hát bài hát một mình, và đi về dưới những cơn mưa

Không cần một người che giùm chiếc ô, bàn chân trần trên con đường lạnh trơn vẫn không trượt ngã

Mỉm cười, tự thắp lửa

Gửi những nguyện cầu mỗi ngày âm thầm về phía một người ta phải cố quên…