Phông chữ

Đã bao giờ anh bỏ mặc em đâu?
Lời trách móc sao mà nghe chua chát?
Giọt nước mắt trên mi em bỏng rát.
Anh trách tim mình sao cứ mãi đa mang?

 

Năm tháng trôi dần, phương thuốc thời gian.
Anh cứ ngỡ sẽ cuốn trôi tất cả.
Những nhọc nhằn trong dòng đời hối hả.
Kéo anh vô tình sải bước chân mau.

Vẫn biết mình chẳng thể là của nhau.
Dòng đời quá dài mà bàn chân em quá ngắn.
Đại lộ tình yêu ánh đèn vàng nhấp nháy.
Anh cứ lưỡng lự hoài… màu đỏ, màu xanh?

Đừng đau lòng vì lựa chọn của anh.
Bởi tình yêu anh dành cho người khác.
Anh – kẻ độc hành, lang thang trên sa mạc.
Dù biết là em – ốc đảo đợi chờ…

Sẽ có ngày em đọc lại câu thơ.
Đừng khóc nhé, những dòng anh viết vội.
Đừng quay mặt, đừng mím môi bối rối.
Đừng quên là anh không bỏ mặc em đâu.

Chẳng bao giờ anh bỏ mặc em đâu.
Nhưng con tim có muôn ngàn lý lẽ
Anh chẳng thể ép được tim mình rằng sẽ…
Nói yêu em bằng những dối lừa.