Phông chữ

Được gọi Việt kiều nghe sướng tai
Về nước thăm quê cũng rất oai
Mẹ già ra đón rưng rưng khóc
Cháu nhỏ mừng vui vẫy vẫy tay

Mẹ hỏi bên tây chức vụ gì
Mà sao mặt hốc hác đen xì
Không giống chuyên gia đầu bóng mượt
Chẳng như giám đốc bụng béo phì

Thưa mẹ bên tây đủ thứ nghề
Tha hương cầu thực khổ ê chề
Vất vả còn hơn thời đánh Mỹ
Ky cóp bao năm một chuyến về

Có những kẻ làm trong quán Tàu
Ngày mười mấy tiếng đứng chảo dầu
Mặt trời ba tháng không nhìn thấy
Soi gương ôi bỗng hói nửa đầu

Cũng có người làm nghề thợ xây
Trộn vôi xúc vữa suốt cả ngày
Chồn chân mỏi gối mồm còn hát
Có bao giờ đẹp như hôm nay

Nam thanh nữ tú chọn nghề neo (Nail)
Mải dũa móng tay bụng đói meo
Vươn vai đứng dậy lưng muốn gãy
Đã biết tủi buồn vẫn phải theo

Bao người thử vận nghề bán buôn
Một sương hai nắng nỗi gian truôn
Nửa đêm tỉnh giấc lo hàng hóa
Lỗ lãi vùi chôn kín tuổi xuân

Nếu biết đi tây khổ thế này
Thà về với mẹ có lẽ hay
Hữu danh vô thực ai người thấu
Rau cháo bên nhau cũng qua ngày...

Nguồn: Sưu tầm