Phông chữ

Nhân ngày 27-7, xin gửi tới các Cựu chiến binh đang sống và làm việc tại Đức Một nén hương, một tấm lòng tri ân các anh hùng liệt sỹ  đã ngã xuống vì độc lập tự  do của Tổ quốc.

Ở Nghĩa trang Liệt sỹ  
 

Các anh đi không ngày trở lại

Vẫn sóng hàng chờ lệnh hành quân... 

Sau chiến tranh

Có thằng sống mà như đã chết

Có thằng sau phút hào quang lại bươn bả đời thường

Ngày nhập ngũ thành ngày gặp mặt

Nâng chén rượu có thằng bật khóc

Một ngày vui vắng mấy người rồi

Có thằng ở xa, lăn lóc với rừng đồi

Có kẻ không còn là đồng đội

Có đứa trẻ sinh ra người chẳng ra người... 

Chúng tao, những thằng gặp may

Những thằng sống để được nhìn thật mặt

Những đôi tay chai sạn hao gầy

Những nếp nhà gom góp buồn vui. 

Tôi trở lại Nghĩa trang với một nén hương trầm

Xin thơm khắp linh hồn đồng đội

Phút bình yên giữa bạt ngàn tang trắng

Các anh là NỐT LẶNG cuộc đời tôi! 
 
 

Câu hát chiều nay 
 
 Sau cuộc vui chúng tao đi hát

Đồng đội giờ đây còn lại mấy người

Tao hát để chúng mày an giấc

Lặng lẽ hoá thành câu hát chiều nay 

Nào hát lên bài hát Trường Sơn

Nào hát lên một thời hào hùng

Giọng thấp, giọng cao...ngang phè cũng được

Tao hát để trở về cánh rừng bỏ lại thời tuổi trẻ

Tao hát hay gió gào

Chúng mày ùa về chẳng kịp nhận ra

Không phải chúng tao quên

Nhưng không phải lúc nào cũng nhớ

Sau cuộc chiến lại bước vào cuộc chiến

Không đạn bom mà dữ dội hơn nhiều

Năm tháng đổi thay người cũng lạ xa

Đâu dễ sẻ chia đắng cay hoạn nạn

Sau cái bắt tay lạnh lùng vô cảm

Chuyện năm xưa nào có ích gì

Bài hát đong đầy giông gió chia ly 

Sau bài hát chúng tao lại tan đi

Thằng lên xe thằng trở về quán nước

Những chúng tao sau mỗi lần chạm cốc

Sau mỗi lần ngân nga giai điệu Tổ quốc

Vẫn nguyên lành câu hát chiều nay. 
 

Hội lính 
 
 

Thủ tục xong rồi, “đit cua” xong rồi

Xin mời nâng ly, chén tình dốc cạn

Chỉ mong bốn mùa trọn vẹn

Điểm danh đừng thiếu một ai 

Nào có ai đâu - rặt chiến hữu cả

Tha hồ khóc cười cho thoả

Ngày xưa lương khô, ống cóng

Bây giờ lắng giữa buồn vui 

Ai nhắc mùa mưa năm ấy

Chia nhau từng nhánh rau rừng

Nhớ đêm hành quân chặn giặc

Đồng hương mấy đứa hy sinh 

Ai nhắc cái thời khốn khó

Lại “ba lô lộn” lên đường

Nhọc nhằn miếng cơm, manh áo

Nếp nhà lọt ánh trăng suông... 

Thôi đừng...kể làm chi nữa

Nỗi đau găm chặt đáy lòng

Ở nơi rừng sâu núi thẳm

Bạn về với chúng tôi không? 

Gặp nhau lời nghẹn trong lời

Chia tay vẫn đầy giọng lính

Rưng rưng trông theo nạng gỗ

Lẫn vào mưa gió, ngược xuôi... 
 
 

Dấu Vân Tay 
 

Mẹ ban cho tiếng khóc

Tôi lớn lên cùng tiếng khóc  ấy

Ai đã đọc kiếp tôi qua dấu vân tay

Năm tôi mười tám tuổi. 

Mười tám tuổi tôi là trai thời loạn

Khẩu súng in hình vân tay

Cây rừng in hình vân tay

Vân tay in lên mắt môi đồng đội

Và nụ cười ngày 30 tháng tư

Rất nhiều dấu vân tay

Tôi trở về vẹn nguyên, đồng đội tôi nằm lại

Chiếc ba lô anh trao có  dấu vân tay của mẹ của tôi

Tấm ảnh hoen màu mẹ  treo dưới bàn thờ Tổ quốc

Mẹ trở thành anh hùng

Chúng con có làm dịu nỗi  đau những ngày bão giông? 

Xứ sở này nhằng nhịt vết thương

Miền quê nào cũng Nghĩa trang liệt sỹ

Sông suối, con đường...mang bao dấu vân tay

Đồng đội trở về thành kỹ sư, bác sỹ...

Có thằng hằn dấu vân tay bóng nhẫy cuốc cầy

Tôi trọn đời binh nghiệp

Vân tay in lên trang giáo án

In lên câu thơ dập xoá  mỗi ngày

Tôi không thể viết khác

Ngoài những dấu vân tay. 

Người đời đọc kiếp tôi qua dấu vân tay

Vân tay có hình sông dáng núi

Có những ngôi sao, có  đường tâm đạo

Có những Trái ngang - Thuỷ  chung – Nhân hậu

Tôi chỉ đủ sức tin vào  đôi tay mình

Và bước chân chân chẳng bao giờ chán nản

Đời như vở kịch dài

Vân tay lại hằn lên mỗi ban mai.   
 
 
 

Bạn tôi 
 
 

Về thăm bạn cùng quân ngũ

Hỏi hết chuyện gần chuyện xa

Hưu rồi, làm gì cho xã

Bạn cười: Thổi kèn đám ma! 

Tớ vốn là dân văn nghệ

Không quen sổ sách giấy tờ

Vợ con gàn, tớ mặc kệ

Bỏ ngoài tai đến bây giờ  

Tiếng khóc hoà trong tiếng nhạc

Tiếc thương tăng gấp bội lần

Có người nhờ tớ khóc hộ

Nỗi đau như thể vơi dần 

Lắm khi “ngồi chơi xơi nước”

Phồng mồm trợn mắt cho vui

Vợ con lén sang hàng xóm

Mang theo cả chuỗi tiếng cười 

Những lúc nhớ đồng đội cũ

Chết có trống kèn gì đâu

Tớ thổi “Chiêu hồn tử sĩ”

Bỗng thấy tim mình quặn đau 

Thiếu tá – hưu đã từ lâu

vẫn còn máu văn nghệ sĩ

Chẳng có điều gì vô lý

Khi mình thổi kèn đám ma. 
 

Mặt nạ 
 

Để làm đẹp

- Người đắp mặt nạ

Để đóng giả

- Người đeo mặt nạ

Để bóc trần sự thật

- Người lột mặt nạ 

Những cái mặt nạ người

những cái mặt nạ đời

Những cái mặt nạ thú

Cái mặt nạ chưa bao giờ cũ

Vô hình

Đeo suốt tháng năm... 
 

  • Quốc Toản