Phông chữ
Lần đầu tiên gặp em, tôi cố che giấu sự thảng thốt của mình. Em giống bạn quá. Em làm tôi thấy cồn cào với kỉ niệm.

      Vô  tình tôi biết em, vì một vài lí do ngẫu nhiên, tôi nhận lời mời kết bạn của em. Vốn dĩ tôi hơi cổ hủ trong cái thế giới ảo này...đâm ra mối quan hệ của tôi với bàn dân thiên hạ cũng trở nên khó tính. Ít ỏi. Và trong số ít ỏi đó, có em.

      Vài lần nói chuyện, em mời tôi cafe. Với li do li thân với cafe trong tháng 9 nên tôi hẹn em một ngày khác. Em đồng ý và hứa sẽ mời tôi ly đen đá khi tôi hết hạn kiêng cử. Ấy thế mà, vào một chiều nào đó, hăm he qua lại vài câu tôi đã đồng ý ra Cục Gạch cafe cùng em khi hạn tù chưa hết. Đêm ấy, tôi uống với thằng em tới gần sáng. Hơi men cộng với sợi dây lòng đang đong đưa đâm ra tôi thức trắng đêm. Đâu gần tờ mờ sáng, mắt líu ríu, chợp mắt qua loa rồi lục đục ra chỗ hẹn.  

      Góc sông viên chưa kịp có người. Tìm đâu ra em? Lục  đục lôi điện thoại ra gọi. Ngẩn người:" chỉ  có thể gọi bằng niềm tin thôi, có số  đâu mà gọi". Ấy thế mà, tôi nhận ra em ngay cái đảo mắt đầu tiên. Có lẽ em đã không nhận ra khi tôi sững người. Em giống bạn quá. Phải chăng...?

      Đen đá. Điểm đầu tiên em giống tôi và bạn. Cách ăn mặc của em, làm tôi nhớ tới bạn của 4 năm trước. Nhưng. Em là em. Tôi đã nhìn thấy một em rất em trong kí ức về bạn. Em và bạn khác nhau. Câu chuyện buổi sớm, khi phố phường chưa kịp lên nắng, khi người người còn say giấc ngủ cuối tuần. Tôi nghe vị đắng trong ly cafe em uống, trong câu chuyện em kể...và trong cả thứ nước uống không phải cafe của tôi. Đắng nghét!

      Sài gòn bắt đầu đổ nắng thu vàng hoe. Sài Gòn thu cũng biết làm tê dại lòng người quá. Phố bắt đầu đông đúc. Phía sau lưng, góc công viên đang rộn ràng lên bởi tiếng người ta hẹn hò gọi nhau í ới. Tôi  ít nói hơn, để em nói...tiếng em rãi đều. Đó là những ước mơ, dự định, có cả những khát khao rất bình thường. Khói thuốc vờn đôi mắt dường như đã lớn. Em nói, em muốn đi lang thang đây đó, muốn có những chuyến đi thực sự... Đó là khát khao đang nung nấu em. Vừa châm điếu thuốc em vừa nói rất tỉnh :" chị biết em thường ước gì không? Em thường ước được ở nhà 1 mình. Tha hồ nhâm nhi cafe và hút thuốc mà không bị la mắng...". Với em đó là hạnh phúc. Hạnh phúc giản đơn quá mà sao khó khăn phải không em?

      Cuộc hẹn hò tan, khi công viên trở nên đông đúc. Em lại giống tôi là không thích đám đông, không thích bệnh phong trào. Chia tay ở đó. Tôi về, ôm theo câu chuyện của em...Sài Gòn rực rỡ cùng những câu chuyện còn dang dở...

      Đêm qua, lúc ngồi trước sông, nhìn triều lên, nhìn sóng vỗ...Lại nhớ câu nói ngày xưa của bạn. Câu nói kéo tôi giậm chân tại chỗ không chịu bước tiếp con đường có bạn. Rồi lại nhớ em. Dáng đi đó của em và bạn hao hao giống nhau. Và em và bạn có cùng một nỗi đau...một bi kịch. Bi kịch mang tên nỗi niềm.

      Bi kịch ấy có nặng quá không em? Nó cứ ngắt ngứ trong lòng, không vơi đi mà ngày ngày cứ thế đầy ăm ắp em nhỉ? Khói thuốc đó có lẽ không đủ làm ấm cái bi kịch đang lạnh ngắt kia. Màu đen của nước đắng có lẽ cũng không đủ sức tô đen mọi kí ức. Giống như có lần tôi từng nói:" Hóa ra kỉ niệm vẫn là thứ ương bướng nhất, bấu víu, bất biến, bất chấp và chẳng cần một thứ logic nào...." Tôi cũng đã rất nhiều lần, lôi kỉ niệm nhét xuống đáy bao lô, máng vào những chuyến đi, kiếm tìm một nơi để xóa. Nhưng em ơi, dưới đáy ba lô, sau mỗi chuyến đi. Kỉ niệm vẫn cứ xanh rì.

      Sẽ  có lúc em đau như cắt, đau như chính mình bị  đau. Vật vã như chính mình rơi. Buồn như chính em đang rơi trong bể sầu. Bạn cũng đã từng như  thế. Như em lúc này, và bạn cũng đang lẫn quẩn. Giá mà mọi thứ bình thường như người ta coi đây là một thế kỉ khác thế kỉ xưa em nhỉ? Bạn tôi đang lẩn quẩn. Lúc vui, lúc buồn. Lúc đau..lúc hạnh phúc. Và hình như...em cũng đang đi vào bước đường đó.

Tôi thích hát" Trái tim bên lề" hơn " Tình đơn phương". Mặc dù tôi chưa si ai như nội dung bài hát. Tôi thích cái cách con người đứng bên lề yêu thương, để khi có người quay lại sẽ thấy bình yên. Theo tôi, đơn phương đẹp mà. Nhưng nếu đơm hoa kết quả thì có lẽ tròn trịa hơn em nhỉ? Em đã làm tôi bật cười về cái cách tỏ tình rất ngộ của em. Nó lạ.

" Đơn giản là 10 năm nữa, cậu dắt chồng con ngồi trước mặt tớ......a, b, c, x, y, z, ..." gì đó._ Người ta hỏi.

" Sao cậu ko nghĩ đơn giản hơn, 10 năm nữa, tớ ngồi  đây và cầu hôn cậu...".._ Em nheo mắt nói.

      Cái kẻ mà em nói "ko" kia thật là ngốc, hay họ cố ngốc em nhỉ?

      Bạn tôi thì không dám táo bạo như em. Cứ thế  ôm lấy kỉ niệm, ôm lấy nỗi niềm. Giấu sâu vào tim. Rồi chập choạng bước. Bước với niềm vui. Đi cùng nỗi buồn. Không dám khao khát cái khao khát giản đơn.

      Một này nào đó, mặt trời sẽ soi rọi mọi ngóc ngách của trái tim. Hoa sẽ nở. Sao không hi vọng? Bi kịch được sinh ra ắt có ngày được tháo gỡ.  Đừng co ro nữa những trái tim câm lặng. Thở đi. Đập đi. Đâu đó tình yêu sẽ thành hoa. Gió gặp gió. Giấc mơ sẽ thấy giấc mơ.

      Không quá dễ để yêu, và cũng thật khó để giữ một người. Mỗi người một cách. Và bên lề cũng là yêu.

      Yêu thì phải nhớ. Hình như có một lần nào  đó, một cô gái hỏi tôi ," nhớ quá làm sao đây?", tôi bật cười:" thì chắc cũng có  ai đó khác nhớ mình y như vậy..."

      Bao giờ mới tìm thấy nhau? Những trái tim đang muốn khô  thắt lại phải không?

      Ngoài kia, gió thu về ngập lòng phố. Cho tim khỏe lại thôi. Thả một chân, rồi hai chân..đường phố  rộng mà. Đi đi để thấy phía cuối con đường sẽ có trái tim chờ trái tim.

Đen_đá

(Viết cho em...và cho những trái tim mà theo đám nhóc nhà mình thường dùng làm câu cửa miệng : " những trái tim Cục Gạch, những trái tim khô queo và mốc meo". Ôi, trời đất ơi, thèm cafe, thèm bạn, ....)